Nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của cô, người đàn ông lập tức nheo mắt đau khổ, tiến lên đỡ lấy cô: "Châm cứu cà đêm giờ đã xong chưa?"
Được lòng bàn tay cường tráng của anh chống đỡ, lòng Tiêu Nhi thoải mái, lông mày cong lên: "Xong rồi, bây giờ em phải nghỉ ngơi một chút."
Thấy cô vẫn có thể cười, Hoắc Kiến Phong mới miễn cưỡng thở phào nhẹ nhõm, nắm bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô trong lòng bàn tay thật chặt: "Anh đưa em đi ăn cái gì ngon đề bối bồ nhé. Sau đó sẽ đưa em quay trở lại bệnh viên." "Không, tro về nhà ăn cơm đi." Tiêu Nhi đi theo sau, lắc nhẹ cánh tay anh. Cô thật sự rất mệt mỏi, lúc này chỉ muốn năm nghi luôn tại chỗ nhưng cô không muốn anh lo lắng. Cô so rằng nếu tỏ ra mệt mỏi thì anh sẽ không đong ý cho cô châm cửu lần thứ hai.
Hoắc Kiến Phong nhìn cô từ trên xuống dưới, biết được lúc này trong đầu cô đang nghĩ gì nhưng anh cũng không bóc mẽ và chỉ nhẹ nhàng nói: "Được rối, anh sẽ bào Huy Hoàng chuẩn bị trước. Sau khi em về nhà ăn cơm thì có thể nghi ngơi luôn. Đi thôi, cứ lên xe trước đã. Anh có chuyện muốn nói với em."
Tiêu Nhi hai mắt sáng lên, nghiêng đầu nhìn anh: "Có tin tức tốt sao? Phát hiện được tài xế rồi u?"
Hoắc Kiến Phong khẽ giật mình, lập tức bật cười: "Quả nhiên không thể giấu em chuyện gì. Đúng vậy, chính là đứa con trai bất khả chiến bại của em đã tìm được đó."
Tiêu Nhi hất cằm lên tự hào: "Em đoán được rồi. Hôm qua chúng ta bước đi vội vàng như vậy, lúc đó Ngô Đức Cường đang nói chuyện với anh, chắc thằng bé đã đứng sau và nghe thấy. Tính cách của nó thì sẽ không bao giờ nhàn rỗi ngồi không mà chắc hẳn nó đã đi tìm tòi ra những chuyện đó."
Hoắc Kiến Phong siết chặt lấy tay Tiêu Nhi, hơi hơi giễu cợt nói: "Quả nhiên là con khôn nhờ mẹ mà." "Đừng tới đây." Tiêu Nhi nhìn anh rồi khẽ nói: "Còn dám nói không ngờ?"
Hoắc Kiến Phong cười và không nói lời nào.
Tất nhiên là anh đã nghĩ đến điều đó, nên khi thấy Vân Thiên phát hiện ra được, anh cũng không truy hỏi nó làm sao mà biết được.
Bọn họ vừa nói chuyện vừa đi tới gần chiếc xe. Hoắc Kiến Phong lịch sự mở cửa, đợi Tiêu Nhi vào rồi ngồi xuống rồi mới xoay người đi sang phía khác.
Không cần ra lệnh, tài xế đã cho xe khởi động.
Xe chạy ra khỏi bệnh viện, Tiêu Nhi vừa nghỉ ngơi, Hoắc Kiến Phong liền lấy điện thoại ra mở khóa rồi đưa cho cô: "Đọc cái này đi, sau khi đọc xong thì xóa ngay nhé." "A?" Tiêu Nhi nghi ngờ nhìn Hoắc Kiến Phong.
Hoắc Kiến Phong gật đầu, xác nhận cô không nghe nhầm.
Tiêu Nhi nhíu mày, chuyện có thể khiến anh thận trọng như vậy nhất định không phải chuyện tốt.
Cô cúi đầu nhận lấy điện thoại, cân thận xem hình ảnh trên màn hình, đôi mắt trong veo mà trợn to một cách kinh ngạc: "Chuyện gì vậy? Nó từ đâu tới?"
Hoắc Kiến Phong Bình thản nhiên cầm lấy điện thoại xóa từng tấm ảnh: "Cái này là của bố anh. Trước khi xày ra tai nạn, ông ấy đã cất thử này vào hộp rồi đưa cho bà nội cất giữ. Ông ấy nói là để phòng khi mất tích. Nếu một ngày đó thật sự xảy ra thì bà nội hãy đưa cho anh thứ này. Có thể ông ấy cũng đã đoán trước được nhất định sẽ có chuyện xảy ra với anh."
Tiêu Nhi nhíu mày chặt hơn: "Cho nên tài xế gây tai nạn có liên quan đến chuyện này sao?"
Không đợi Hoắc Kiến Phong trà lời, cô đã phủ nhận: "Nhưng mà chuyện này có quá lạ không? Có muốn cùng em kiểm tra không?"
Hoắc Kiến Phong nhìn thằng về phía trước, lạnh giọng nói: "Anh vẫn luôn cảm thấy kỳ quái về chuyện của ông ấy và Tông Phi Phi. Tiến độ quá nhanh. Bây giờ kết hợp với manh mối do bổ anh đưa ra, anh không muốn mất thêm thời gian nữa. Chúng ta cần phải kiểm tra nó thật tốt. Nhưng em cũng không nên hỏi một cách trực tiếp vì điều đó có thể sẽ khiến em bị giật mình."
Tiêu Nhi đau khổ nhìn anh, giữ lấy cánh tay rồi nhẹ nhàng tựa đầu vào bờ vai vững chắc của anh: "Anh đừng lo lắng, ông ấy sẽ không sao đâu. Vì chủ có thể để bà nội đưa cho anh thứ này thì dù the nào đi chăng nữa cũng chứng tỏ rằng anh là người rất quan trọng và đáng tin cậy trong lòng ông ấy, Còn những chuyện khác dù anh quyết định thế nào thì em cũng sẽ ủng hộ anh vô điều kiện, "
Hoắc Kiến Phong cười nhẹ xoa mái tóc mềm mại của cô rồi nói: "Em lo lắng anh buon vi không ai muốn sao?" “Hừ, không có đâu!" Tiêu Nhi thẳng thắn tự đắc: "Không ai muốn thì càng tốt chứ sao? Chi cần để anh là của một mình em thôi thì bắt buộc anh sẽ phải đối xử tốt với em. Nếu như em bảo anh đi về phía Đông thì anh cũng không được phép đi về phía Tây. Chuyện này chính là như vậy đấy."