Nhìn thấy Peter Hoàng dẫn Đinh Thanh Thanh và Dịch Tiểu Phi trên người đầy thương tích vào cửa, tách tử sa trà trong tay của Kenny Đinh "Xoang” rớt xuống đất, vỡ tan tành. Ông ta còn cho là mình hoa mắt, nhắm mắt lại mở ra, vẫn nhìn thấy băng quấn trên đầu Đinh Thanh Thanh nhuộm đỏ máu.
Lông mày của ông ta lập tức nhíu lại, thấp giọng nói: “Bị sao thế này?"
Nước mắt của Đinh Thanh Thanh trong chốc lát trải xuống, sợ hãi nhìn Kenny Đinh, giống như muốn được ôm, lại không dám
Peter Hoàng vội vàng bảo vệ cô bé, vừa rồi lúc ở trên thuyền nghe được tin tức đó, đơn giản nói qua với Kenny Đinh một lần: “Đại ca, cả câu chuyện là như vậy, người của chúng ta cơ bản đều chết hết rồi. Nhung may là giữ được mạng sống cho Thanh Thanh chỉ bị thương nhẹ thôi, bọn họ tất cả đều tốt."
Kenny Đinh hai tay nắm thành nắm đấm, trong mắt lộ ra dữ tợn: “Bọn hải tặc đáng chết! Chủ hai, ông nhất định phải lần theo manh mối đó điều tra xem rốt cuộc là tổ chức hải tặc nào dám ra tay với con gái của tôi, tôi nhất định bắt bọn chúng phải trả lại gấp mười, gấp trăm lần."
Khóe mắt của Đinh Thanh Thanh khẽ run lên, uất ức bĩu môi nói: "Có.. Có lẽ ông trời đang trừng phạt con, lần này con đi, lại dẫn thêm một số người về chơi, cho nên, cho nên mới gặp phải chuyện ngoài ý muốn như thế" “Nói bậy."
Kenny Đinh nhẹ nhàng trách một câu, tràn đầy thương xót: "Trên thế giới này, vốn dĩ là kẻ mạnh nuốt kẻ yếu, bản lĩnh người nào lớn, tiền đặt cuộc của ai nhiều, người đó chính là chủ của the giới này. Con là con gái của ba, đương nhiên muốn làm gì thì có thể làm đó! Con yên tâm, bất luận là xảy ra chuyện gì, ba ba cũng sẽ luôn đứng về phía con, còn đối với những kẻ to gan dám ra tay với con, ba ba tuyệt đối sẽ không để yên đầu, ba ba nhất định sẽ lôi bọn nó ra, diệt sạch góc rể của bọn nó, vi con và vì những anh em khác báo thù." "Ba ba, ba thật tốt!” Đinh Thanh Thanh nước mặt giàn giụa, đưa tay bèn ôm lấy Kenny Đinh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đến lúc đó, còn cùng ba ba đi báo thù" "Được rồi" Kenny Đinh vô nhẹ lên vai cô bé an ủi nói: "Con đi xuống nghi ngơi đi, để cho bác sĩ kiểm tra cho con và Tiểu Phi cho thật kĩ, cần thay thuốc thì thay thuốc, cần băng bó thì băng bỏ, tầm gọi một chút, thay một bộ đồ sạch sẽ, quay về nhà rồi, thoải mái mà ngủ một giấc đi." Cập nhật chương mới nhất tại Truyện8 8.net
Ông ta dặn dò đủ thứ tại chỗ, Đinh Thanh Thanh quầng mắt đỏ hoe: "Được rồi, con hiểu rồi. Cảm ơn ba ba! Con yêu ba ba nhiều!"
Định Thanh Thanh bước một bước lại quay đầu nhìn, sau đó là đi ra khỏi phòng.
Nhìn thấy cánh cửa gỗ dày đặt đóng lại, Kenny Đinh vẫn hạ giọng mình cực thấp nói với Peter Hoàng: “Chắc chắn là những người mà tôi phải đi theo nó đều đã chết hết rồi?"
Peter Hoàng ngỡ ngàng gật đầu một cái: “Đúng ạ! Nhưng người vốn theo cô bé lên, cũng đều chết rất nhiều Kenny Đinh hít mắt lại, ánh mặt rất minh mẫn: "Không có chỗ nào khả nghi?”
Trong lòng lo lắng nghĩ đến Đinh Thanh Thanh, Peter Hoàng thời dài một hơi, quả đúng là bố con, ông gia nghĩ gì con gái đều biết hết.
Ông ta nghiêm túc nhớ lại: “Đại ca, em thật sự không phát hiện ra có chỗ nào khá nghi, sao thể, anh không tin tưởng Thanh Thanh sao?"
Kenny Đinh sắc mặt trầm xuống: "Tôi không phải không tin nó, mà là nhiều năm nay, ở đây chúng ta đi đi về về biết bao nhiều lần, có lúc nào gặp phái hái tặc đâu? Tự nhiên xảy ra chuyện như thế?"
Hoành Peter Hoàng ngẩn người ra một lát: "Yo, hinh như đúng ha! Chẳng lẽ, đúng như Thanh Thanh nói, là ông trời trừng phạt sao?" "Tôi thấy trí tuệ và tính khí của chú cháu hai người đúng thật là bị truyền nhiễm nhau, nhưng mà truyền tới truyền lui không có cái nào tốt, toàn bị hóng không." Kenny Đinh trừrng mắt nhìn ông ta một cái: “Chú mau đi điều tra đi, xem thử rốt cuộc bọn nó rốt cuộc đã lấy hòn đảo nào, và đã gặp phải loại người gì." “Ờ, được” Peter Hoàng ngượng ngùng gãi đầu một cái, trả lời rồi lui ra ngoài. Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
Kenny Đinh cúi đầu nhìn xuống những mảnh vũ của tách trà, khóe mắt hiện lên một vẻ mờ mịt.
Hành lang.
Tiêu Nhi mới từ bên ngoài trở về, đã gặp ngày Đinh Thanh và Dịch Tiêu Phi mới vừa thay đồ và bằng bó vết thương xong. Nhìn thấy hai người họ tay khoát tay đi từ bên trong phòng ra, đôi mắt Tiêu Nhi nhìn chăm chú: “Hai người quay về rồi hả?"
Đinh Thanh Thanh lông mày vô thức cúi đầu, nhưng trong nháy mắt, cô bé, lại vẻ kiêu ngạo: “Hở, đây là nhà của tôi, tôi quay về thì có gì mà kỳ lạ?" "vậy cô ta?" Tiêu Nhi chỉ Dịch Tiểu Phi: “Cô đồng ý với tôi là đưa cô ta đi về, tại sao giờ cô ta lại ở đây."
Đinh Thanh Thanh vô vị nhường mày lên: “Cục cưng, cô hãy tự mình nói cho cô ta biết đi."
Dịch Tiểu Phi cong khoe môi lên, ngoan ngoãn nói: “Cô Nhi, cảm ơn cô đã quan tâm. Thanh Thanh thật sự đã đưa tôi quay về, tôi cũng đã gặp được ba ba của mình rồi. Nhưng tôi vẫn là cảm thấy ở nhà rất là nhàm chán, không vui như ở trên đảo, cũng không phong phủ đẹp như nơi này, lần trước nhìn thấy trí tuệ nhân công người máy, tôi vẫn còn chưa chơi đùa với bọn nó qua, cho nên tôi lại quay trở lại đây rồi."
Cô ấy khoát lấy cánh tay của Đinh Thanh Thanh, ngọt ngào cười nói: "Với lại Thanh Thanh đã đồng ý với tôi, cô ấy sẽ tặng cho tôi mấy con người máy để chơi, đến lúc đó, tôi sẽ mang về nhà, nhất định mọi người ở nhà sẽ vô cùng ngưỡng mộ.
Hợp tình hợp lý, có lý có có. “Được thôi, các người thành rồi." Tiêu Nhi nhún vai một cái, nhấc chân muốn đi.
Giây phút lướt người qua, Đinh Thanh Thanh thoáng thấy người hầu núp trong bóng tối liên đi theo cô ấy, cô bé lập tức ghé vào tai Tiêu Nhi nói nhỏ: "Đi, đưa cô đi gặp người mà cô muốn gặp nhất."