Kenny Định đang ngồi trên chiếc trường kỷ làm từ gỗ sưa nhàn nhã hường dùng bữa ăn khuya, đột nhiên nghe được tiếng gây chống lộp cộp vang vọng từ xa tiến đến gắn.
Anh ta nghiêng đầu liên nhìn thấy Hoắc Kiến Phong, vận áo ngủ bằng nhung màu xám bạc đang chậm rãi từ trên cầu thang bước xuống.
Sắc mặt Hoắc Kiến Phong ủ dột, âm thanh gậy chống cũng theo đó mà nặng nề hơn,
Lúc này, không phải tên này vốn phải hưởng thụ nhàn nhã nằm trên giường chứ hà?
Nơi đáy mắt Kenny Đinh nhanh chóng hiện lên chút hồ nghi. Anh ta nhanh chóng buông đĩa, cười tùm tim gọi với:
"Anh Hoắc này, có chuyện gì thế? Giường không thoài mái à? Hay là hoàn cảnh nơi này lạ lầm làm anh cảm thấy không thoài mái?"Hoắc Kiến Phong thờ dài não nế, cười khổ nói: "Thân thể tệ quả, thậm chí còn không thỏa mãn được cho vợ của mình nữa."
Không để Kenny Định đứng dậy tiếp đãi, anh đã tự động ngồi xuống bên cạnh anh ta, vẻ mặt uể oải.
Kenny Đinh nhớ lại mở đồng cung minh nghe được ban nãy, mặt căng ra kiểm lại ý cười, ra chiểu thân thiết bào:
"Anh Hoắc không cần lo lắng vậy đâu, tôi đã cho người đi tìm bác sĩ tốt nhất chữa trị cho anh, chừng hai ngày nữa sẽ đến nơi. Anh kiên nhẫn chờ thêm chút nữa, đến lúc đó cần thuốc gì thì tự chúng ta cũng có thể làm ra trong phòng thí nghiệm, năng suất chắc chắn so với bên ngoài cũng nhanh hơn. Anh ráng chờ thêm hai ngày nhé."
Hoắc Kiến Phong nhéch khỏe môi, ngoài cười nhưng trong không cưi:
"Anh Đinh, bác sĩ có đến cũng có ích gì đâu! Lúc tôi cảm thấy mình có được đôi chút sức lực, nhìn đến khung giường xa hoa sang trọng có gắn một cái thiết bị theo dõi mới xiu ngay xuống ấy chứ, Tôi còn chẳng kíp giải thích cái gì đã bị đuổi ra ngoài dây rồi, Anh Đình à, anh đây là hại tôi, muốn tôi không bao giờ tốt lên nổi đấy!"Kenny Định giật này mình, nhưng thoắt cái đã bình thường trở lại.
Nếu Hoắc Kiến Phong ngay cả chút thiết bị công con này cũng không để ý rồi phát hiện ra, thi anh ta tổn bao công sức để giữ được người này làm gì, anh ta đầu có bị điện?
Có điều, thực ra thì anh ta cũng đã có ý thu hồi hết đồng thiết bị kia rồi.
Kenny Đình vỗ ót, ra vẻ như bừng mới nhận ra, nói:
"Ha ha ha, anh xem trí nhớ của tôi này. Tội lỗi quả, tội lỗi quá, hối trước lúc trang hoàng mấy căn phòng này đã thống nhất trang bị mấy thứ kia. Anh yên tâm, ngày mai, ngay ngày mai tôi khiến cho người đem dọn dẹp hết."
Đôi mày Hoắc Kiến Phong nhanh chóng giãn ra, bên môi kéo lên chút ý cười: “Vậy á, thì ra là thể! Vậy tôi đây trước hết cảm ơn anh Đỉnh nhé."
"Nào có gì, nào có gì đâu, hôm nay làm gián đoạn chuyện tốt của anh Hoắc, thật sự là có lỗi với anh rồi."
Mắt Kenny Đinh lóe lên chút mập mờ, trong lời nói đều mang theo ý tử an ùi, vô cùng hiểu lòng người
"Ai cũng nói đàn ông cho đến chết thì vẫn nhưthời trai trẻ, quả là thật sự như thế ha!"
Có giọng nữ nhe nhàng thư thái cất lên một câu. Đỉnh Thanh Thanh từ từ bước đến.
Cô ta mặc bộ trang phục chuyên dụng lái mô tô, hai tay đút túi, cúi người nhìn xuống Hoắc Kiến Phong, khóe mắt đuôi mày mim cười đầy ý khiêu khích:
"Ngài Hoắc đây, có cần hỗ trợ không?"
Hoắc Kiến Phong liếc nhìn, ảnh mắt không chút dao động nhìn cô ta, ngữ khí thong dong bào: "Tôi không cần đâu."
Ảnh mắt anh lanh nhạt đảo qua thân hình mành khảnh của cô ta, khoẻ môi nhếch lên có chút chừng như có lại như không hàm ý khinh miệt.
Bàn tay đang đút túi của Đinh Thanh Thanh siết lại thành nằm đấm, ý cười trên mặt cũng càng ngày càng lạnh lẽo:
"Tốt quá, tốt quá nhi! Ngài đã rộng lượng cho phép như vậy, tôi từ chối thì lại mang tiếng quá. Ngày mai tôi tìm chị đẹp hàn huyên đôi câu vậy."
"Thanh Thanh!"
Kenny Đinh khó chịu quát bào thôi di, ảnh måt nghiêm khắc "Đừng có bất lịch sự với khách như vậy" Đinh Thanh Thanh trợn trắng mắt liếc ông già0-
nhà mình một cái, nhạt nhẽo nhún vai: "Bổ à, người ta không sốt ruột thì thôi, bổ lại sốt ruột thay làm chi? XI, bố không cho con nói thì con không nói là được chứ gì!"
Cô ta xoay qua hướng Hoắc kiến phong giơ ngón tay thối, lại xoay người đùng đùng đi lên lầu.
Kenny Đinh vừa tức vừa bất đắc dĩ: "Anh Hoắc, thật sự xin lỗi anh! Con nhỏ này, thật sự là bị tôi chiều quá hóa hư rồi!"
Hoắc Kiến Phong cười nhạt, hoàn toàn chẳng thèm để Đinh Thanh Thanh vào mắt:
"Không sao đâu, cô bé cũng vẫn chỉ là một đứa nhỏ. Bây giờ con cái cỡ như cô ấy, có thể vẫn chưa nhận ra được là thứ mình muốn rốt cuộc là cái gì đâu. Anh Đinh, chắc bây giờ, phần còn sốt ruột hơn cả tôi nhi"
Kenny Đinh thở dài thườn thượt, hai người lại tiếp tục nói đôi chút chuyện phiếm.
Đinh Thanh Thanh đi lên lầu, rồi vào phòng của minh.
Trong chớp mắt cửa phòng vừa khép lại, nụ cười trên mặt cô ta lập tức lạnh lẽo hơn vài phần.
Hn Chưa từng có một người đàn ông nào dám giống như tên Hoắc Kiến Phong đó khinh khinh khôngthèm nhìn nàng như vậy
Tên già khẩm lay lất nửa chết nửa sống, quá mức kiêu ngạo rồi!
Dịch Tiểu Phi đang gối lên ghế lười chơi trò chơi, vừa thấy về mặt của Định Thanh Thanh, vẻ ngọt ngào nhu thuận của cô ấy trong nháy mắt trở nên hoàng loạn sợ hãi.
Cô ấy vội vàng bò di động qua một bên, nơm nớp lo sợ đứng lên, rut rè sơ sệt nói: "Cô, cô đã về rồi."
Đinh Thanh Thanh đang tích một bung hỏa, ánh mắt cô ta ngoan độc, tiến nhanh đến, giựt lấy tóc Tiểu Phi, giờ tay hạ thắng xuống một bạt tai.
Chất.
Trên gương mặt ngăm đen của Dịch Tiểu Phi lập tức hiện lên dấu ngón tay đỏ ừng.
Nhưng cô ấy ngay cả việc tránh ra hay xoa bên mặt bị đảnh cũng chẳng làm, giống như đã bị mãi đến quen, chỉ biết giương đôi mắt đỏ hoe lên, bất lực yếu đuổi nhìn Đinh Thanh Thanh.
Đinh Thanh Thanh buông lòng tay ra, vươn một tay đấy ngã có ấy xuống giường, cúi người chèn ép, hung dữ nói: "Khóc, khóc, khóc, chỉ biết có khóc thôi, đúng là đồ vô dụng! Cô nhà cho kỹ, mấy ngày sau này, cô phải chủ ý giám sát Tiêu Nhi kỹ càng cho tôi. Ngườiphụ nữ kia, từ đầu đến chân đều không hế an phân chút nào."
Dịch Tiểu Phi cố nén nước mắt, vâng dạ đáp: "Vâng, tôi biết rồi."
Đinh Thanh Thanh buông cô ấy ra, đứng thẳng người từ tốn bước hai bước qua lại trong phòng: "Cô hôm nay đi theo bọn họ cùng ăn cơm, có phát hiện ra điều gì không đầy?"
Tay Dịch Tiểu Phi bất giác siết chặt lấy chăn, rồi lại nhanh chóng thà ra, dè dặt thấp thỏm đáp:
“Bọn họ, bọn họ hằn phải là những người rất giỏi che dấu, hôm nay mới là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng không nhìn ra được gi cả, Có điều, có điều em cảm thấy thân thể của ngài Hoắc kia, giống như là, như là không có gây yếu như chúng ta tường"
Ảnh nhìn Đình Thanh Thanh khẽ chuyển, vẻ mặt âm trầm nhếch miệng cười: "Xem ra cô cũng chịu để tâm làm việc đấy chứ. Có thể thành công khống chế bọn họ trong tay hay không, ảnh hưởng kha khả đến việc khi nào thi cô được trở về nhà đấy, cô suy nghĩ cho kỹ vào."
"Dạ vâng, tôi hiểu rối."
Dịch Tiểu Phi chống tay lên giường ngói dậy, nhat gan lại nghiêm túc nói: "Cô yên tâm, tôi đàm bào sẽhoàn thành nhiệm vụ."
"Tốt thôi, tôi tạm tin tưong cô chút vậy."
Định Thanh Thanh bễ nghễ từ trên cao liếc xuống đứa con gái như con thỏ con ngoan ngoãn kia, trên mặt lại hiện lên ý cười xấu xa:
"Vậy tiếp theo, không phải cô nên phục vụ tôi, làm tôi vui vẻ chút à?"
Thân thể Dịch Tiểu Phi co rủm lại, nhưng vẫn cố gắng lấy chút dũng khí đáp: “Vâng"
Cô ấy chẳng buồn suy nghĩ thêm gi nữa, chủ động tiến lên...