Hoắc Tuấn Tú dang xem lại bản giao dịch quyền sở hữu cổ phần do thư ký mang tới.
Những cổ đông thực sự đã ký vào nó.
Khi tiền của Hoắc Kiến Phong đến tài khoản, thỏa thuận này sẽ tự động có hiệu lực.
Lông mày anh ta hơi cau lại, và một sự nham hiểm xẹt qua đôi mắt đào hoa hơi nheo lại của anh ta.
Kiến Phong, rốt cuộc em đang che giấu bao nhiêu bí mật? "Cộc cộc".
Cùng với hai tiếng gõ nhẹ, cửa văn phòng được đẩy ra, một người phụ nữ trung niên mảnh mai bước vào.
Búi tóc gọn gàng, bộ sườn xám được cắt may vô cùng đẹp cùng khăn choàng lông cáo, thể hiện khí chất cao quý của một quý bà.
Hoắc Nhân Nghĩa nhìn bà ta, trên mặt lập tức nở nụ cười ấm áp.
Anh ta đứng dậy đón, lễ phép nói: "Di, sao dì lại đích thân đến đây? Có chỉ dẫn gì thì cứ gọi điện thoại cho cháu là được rồi!" “Hứ" Vũ Tuyết Như khế cười một tiếng, vuốt tóc ở bên thái dương: “Tuần Tú, ở đây chỉ có hai người chúng ta, cậu không cần phải đạo đức già như vậy."
Bà ta khuyu gối duyên dáng ngồi thẳng xuống ghế sô pha: "Tôi đã tìm được con bé nhà họ Tống đó về như lời câu nói.
Không phải cầu cũng nên trả lại cho tôi thử đổ của tôi trong tay cậu sao?" Hoắc Nhân Nghĩa nhìn bà ta, khẽ cười một cách ám áp: "Di à, có ta đã quay lại rồi, nhưng chuyện cháu muốn di bắt cô ta làm, không phải cô ta vẫn chưa làm được sao?" vũ Tuyết Như đã ngờ tới rằng mọi chuyện sẽ không suôn sé như vậy.
Bà ta ngước mắt lạnh lùng liếc Hoắc Tuấn Tú một cái: "Cậu bảo tôi tìm cô ta trở lại, và tôi đã làm được.
Bản thân cô ta không có khả năng để cướp Kiến Phong đi, còn gặp tai nạn ô tô, Không phát huy được tác dụng mà cậu muốn, đó là việc của cô ta, cậu không thể trách tôi! Chúng ta hãy rạch ròi chuyện nào ra chuyện đó, thử đổ của tôi, cậu nên trà lại cho tôi rồi."
Bà ta thản nhiên đưa tay ra, và chiếc nhẫn đá quý trên ngón tay bà ta sáng lấp lánh.
Đôi mắt đào hoa và hẹp của Hoắc Tuấn Tủ hơi nheo lại: à, di đừng vội vàng mà! Đây không phải là sự hợp tác của chúng ta vừa mới bắt đầu sao?" Giọng điệu của anh ta vẫn nhẹ nhàng như mọi khi nhưng cũng ẩn chứa một sự nham hiểm lạnh lùng khó tả.
Vũ Tuyết Như đứng lên, đôi mắt phượng biến sắc: "Cậu có ý gì vậy? Chẳng lẽ cậu còn muốn uy hiếp tôi cả đời sao? Tuấn Tú, tôi nghĩ cậu hiển lành hiếu thảo, cho nên tôi mới muốn tin tưởng cậu một lần.
Không ngờ cậu lại đều cáng như vậy, cậu có muốn kết thúc hợp tác luôn không?" Hoắc Tuấn Tú nhếch môi cười nhẹ, đôi mắt sáng như mùa xuân tháng tư ngoài cửa sổ, nhưng lời anh ta nói lại mang theo không khí lạnh lẽo của mùa đông: "Dì à, so với thủ đoạn của dì, cháu còn kém xa.
Dì cũng biết đấy, cháu không muốn gì nhiều.
Cháu sẽ không độc ác đến mức đuổi mọi người ra ngoài.
Chỉ cần dì làm theo những gì cháu nói, cháu nhất định sẽ đưa đủ phần của di và con trai di."
Một khả năng khác, không cần phải nói thêm, Vũ Tuyết Như đã rất rõ ràng, Bà ta hung hăng nhìn chằm chằm Hoắc Tuấn Tú, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao.Trong chốc lát, bà ta thỏa hiệp: "Cậu muốn tôi làm gì cho cậu?" "Cho nên cháu luôn nói, dì mới là người biết suy nghĩ nhất trong gia đình này."
Hoắc Tuấn Tú cười nho nhã: "Cũng không có chuyện cả, chỉ là muốn nhờ dì điều tra giúp cháu, con trai cưng của dì lấy đâu ra hơn mười hai nghìn tỷ mà đòi mua lại cổ phần của cổ đông?" Vũ Tuyết Như khoanh tay chế nhạo: "Tôi có thể nói luôn với cậu mà không cần điều tra về vấn đề này, thằng bé hoàn toàn không có tiền.
Chắc là cậu biết rõ hơn tôi tài khoản của thằng bé trống trơn đến mức nào.
Tôi nghĩ, chẳng qua là lúc đó nhất thời nguy cấp, nên thằng bé làm vậy để trì hoãn mà thôi."
Hoắc Tuấn Tú giơ ngón trỏ lên, thơ ơ lắc qua lắc lại: "Dì, di cũng không hiểu con trai mình quá rồi.
Dì vẫn nên đi hỏi cho kỹ càng, thể nào cũng có thể tìm ra manh mối."
Giọng điệu của anh ta rất kiên quyết, rõ ràng không phải nói dối hay khiêu khích.
Kiến Phong có thực sự có nhiều tiền như vậy sao? Vũ Tuyết Như nghĩ thầm, lông mày hơi nhíu lại.
Nếu Kiến Phong thực sự có nhiều tiền như vậy, bà ta sẽ không phải tiếp tục chịu nỗi tủi nhục trong gia đình sao? Nghĩ đến đây, ngẩng đầu lên: "Được rồi, tôi hứa với cậu sẽ điều tra cái này cho cậu.
Nhưng sau chuyện này, cậu nhất định phải trả lại đồ cho tôi."
Hoắc Tuấn Tú vui vẻ ra hiệu "OK": "Không thành vấn đề.
Chỉ cần dì điều tra rõ về chuyện này, cháu hứa sẽ trả lại toàn bộ tư liệu xấu về dì cho dì."
"Hứ, tốt hơn là cậu hãy làm đúng như lời cậu nói.
Nếu không thì, chúng ta sẽ đường ai nấy đi."
Vũ Tuyết Như nói xong, hất tay, cất bước lên đôi giày cao gót rồi rời đi.
Phía sau, khóe miệng Hoắc Tuấn Tú chậm rãi nhếch lên, ánh mắt khinh thường và tối sầm lại.
Thang máy.
Vũ Tuyết Như liec qua dòng chữ "Dành cho chủ tịch" ở thang máy bên phải, trong mắt bà ta lóe lên một vẻ hận thù.
Nếu Kiến Phong không bị thương trong một vụ tai nạn xe hơi, nói không chừng bây giờ bà ta đã có tư cách để đi thang máy này.
Nhưng hiện tại, bà ta chẳng những không làm được gì, còn vô tình bị tên Hoắc Tuan Tú đạo đức giả bắt được thóp! Bàn tay cầm ví của Vũ Tuyết Như siết chặt.
Mỗi người trong gia tộc họ Hoắc đều là những người độc ác có dã tâm, Kiến Phong bây giờ, càng không phải là đối thủ của Hoắc Tuấn Tú, Tốt hơn hết là kiếm một chút tiền và sớm rời khỏi nơi thị phi này.
Bệnh viện.
Phòng bệnh ICU cao cấp.
Tống Phi Phi lặng lẽ nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, trên mi vẫn còn đọng những giọt nước mắt ướt đẫm.
Ngay cả khi bác sĩ đã tiêm thuốc an thần cho cô ta, cơ thể cô ta vẫn chưa hoàn toàn thả lỏng, lông mày cau lại, giống như đang gặp phải một cơn ác mộng tồi tệ.
Bác sĩ đang băng bó vết thương trên tay cho cô ta, còn y tá đang dọn dẹp đống hỗn độn và vết máu trên mặt đất.
Tay đặt trên thành giường của Hoắc Kiến Phong siết chặt, trên mu bàn tay trắng trẻo nổi lên gân xanh.
Cảm giác ớn lạnh bao trùm toàn bộ phòng bệnh ngay lập tức.
Ngô Đức Cường đứng sau lưng người đàn ông, cơ thể căng cứng, chỉ cảm thấy máu toàn thân như đông cứng lai.