Tiêu Nhi giật giật khóe miệng, trong giọng nói mang theo ý tứ trêu ghẹo: "Cậu cùng anh ấy, chắc chỉ là anh em ngoài mặt thôi đúng không?" "Ý cô là gì?"
Lục Thiên Bảo nhìn chằm chăm cô, lập tức phản bác lại: "Kiến Phong và tôi là anh em tốt nhất! Tốt nhất của tốt nhất! Chúng tôi có thể mặc chung một chiếc quần đùi! Ngủ chung một giường! Chúng tôi không có bí mật gì với nhau!"
Anh ngẩng cao đầu đầy kiêu ngạo và tự hào: “Những gì chúng tôi có được chính là lòng tin chân thành nhất, thuần khiết nhất giữa con người với con người... "Cô ấy là bác sĩ thiên tài đã chữa bệnh cho tôi." Giọng nam khàn khàn đột ngột vang lên, cắt ngang lời Lục Thiên Bảo. Lục Thiên Bảo nhìn lại thì thấy Hoắc Kiến Phong đang dựa khung cửa đi bước ra ngoài.
Dáng vẻ nhìn qua hơi suy yếu nhưng đôi mắt lại trấn tĩnh có thần.
Lục Thiên Bảo vội vàng đứng dậy đỡ anh, thản nhiên hỏi: "Tại sao lại nói cô ấy lại là bác sĩ thiên tài chữa bệnh cho cậu? Cô ấy là ai?"
Ánh mắt của Hoặc Kiến Phong rơi vào trên người Tiêu Nhi, khóe môi vẽ lên một nụ cười nhẹ: "Cô ấy là bác sĩ thiên tài đã chữa khỏi bệnh cho tôi."
Lục Hạo Nhiên sửng sốt, nhận ra "cô ấy" trong miệng là Kiến
Phong là ai, lập tức kinh ngạc trừng lớn mắt: "Cậu nói dối mình, sao có thể là cô ấy?"
Hoắc Kiến Phong cười khế một tiếng: "Tin hay không tùy cậu."
Có đúng như vậy không?
Từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, Lục Thiên Bảo gắt gao nhìn chằm Tiêu Nhi như đang nghiên cứu xem lời Kiến Phong nói có phải thật không, anh ấy không thể tưởng tượng được làm thế nào mà cô ấy lại biến từ một cô gái xấu xí thành một mỹ nhân, hơn nữa lại còn là một bác sĩ thiên tài nổi tiếng.
Anh buồn bã nhìn Hoắc Kiến Phong, nói: "Kiến Phong, cậu đã thay đổi, không còn là anh em tốt nhất của mình nữa. Cậu chưa bao giờ nói với mình chuyện lớn như vậy! Con thuyền tình nghĩa của chúng ta nói lật liền lật." "Trước khi có vợ, mình có thể không có bí mật gì với cậu, nhưng sau khi có vợ, những bí mật đó sẽ chỉ còn là bí mật giữa vợ chồng mình"
Giọng điệu của Hoắc Kiến Phong nhẹ nhàng, ánh mắt luôn nhìn về phía Tiêu Nhi, từng lời nói đều tràn đầy tình cảm.
Lục Thiên Bảo cảm nhận được mùi tanh của hàng tấn thức ăn cho chó, buồn rầu che ngực than thở: "Đã đồng ý rằng chúng ta sẽ bên nhau mãi mãi, nhưng cậu lại lặng lẽ rời đi bỏ lại mình một mình. Có vợ rồi đã không nghĩ tới tình nghĩa anh em!"
Tiểu Thất đang đứng sau cánh cửa, vốn dĩ cô không muốn quấy rầy nhưng nhìn thấy bộ dạng khoa trương của Lục Thiên Bảo thì không khỏi cười lên một tiếng. Khi Lục Thiên Bảo nghe thấy tiếng cười đó, nét mặt anh ấy càng thêm bực bội: "Ngay cả cậu cũng đang cười nhạo con chó độc thân như tôi, tôi không còn muốn sống nữa. Hu hu.."
Sự chú của Tiêu Nhi khác hoàn toàn so với Lục Thiên Bảo. Cô đứng dậy nhìn Hoắc Kiến Phong, giọng nói tràn đầy quan tâm: "Vừa rồi anh có nghe thấy không?"
Hoắc Kiến Phong gật đầu: "Ừm, anh đều nghe thấy hết."
Đôi mắt đỏ ngầu mờ mịt của Tiêu Nhi toát ra tia sáng: "Anh nghe rõ bọn em nói chuyện, còn có thể nhận ra bọn em à?" Trong khoảng thời gian này, ý thức của Hoắc Kiến Phong có chút hỗn loạn, người duy nhất Kiến Phong luôn có thể nhận ra chính là Tiêu Nhi.
Hoắc Kiến Phong lại gật đầu, giơ tay nắm lấy cánh tay của Tiêu Nhi: "Bây giờ chúng ta đi trở về nước đi. Nếu như anh không thể tránh khỏi cái chết, thì anh vẫn muốn chết ở trên quốc gia của mình."
Tiêu Nhi cẩm thấy mũi hơi chua xót, cô dùng sức bóp chặt tay anh: "Đừng nói nhảm. Tình hình hiện tại của anh tốt hơn trước rất nhiều. Hơn nữa, ông Cổ Thần vẫn đang cố gắng tìm cách, ông ấy lợi hại như vậy, nhất định sẽ có cách cứu chữa cho anh." “Đúng vậy, đúng vậy." Lục Thiên Bảo đạo đức giả lau đi một giọt nước mắt, đồng ý: “Lúc trước mình nói muốn về nước chính là vì mình muốn tìm bác sĩ thiên tài để thử, nhưng hiện tại bác sĩ thiên tài đang ở đây, lại có ông Cổ Thần nữa, mình tin rằng bọn họ sẽ chữa khỏi bệnh cho cậu. Cậu đừng suy nghĩ nhiều nữa."
Hoắc Kiến Phong kiên quyết lắc đầu: "Tôi muốn trở về."
Bốn từ ngắn gọn, giọng nói mạnh mẽ đầy kiên định.
Anh ấy hiểu rõ cơ thể mình hơn bất kỳ ai khác. Bây giờ anh ấy có vẻ còn tỉnh táo, nhưng thực tế các chức năng cơ thể của anh ấy đã suy giảm đáng kể, tệ hơn trước rất nhiều.
Anh không thể đảm bảo rằng khi chất độc phát tác lần sau anh còn có đủ sức lực để chống đỡ nữa không. "Có thay đổi nào trên cơ thể của anh mà bọn em không biết không?" Tiêu Nhi nhận thấy có điều gì đó khác thường, cố ý gặng hỏi.
Hoắc Kiến Phong cụp mắt xuống, kiềm chế cảm xúc trong mắt, nhẹ giọng nói: "Không phải, chỉ là anh thấy mệt."
Ngay sau đó, anh đã ngẩng đầu lên, đôi mắt sâu thẳm ngưng tụ tia sáng tươi mới: "Anh muốn về nhà, anh muốn gặp bà nội và con trai của chúng ta." Anh siết chặt tay cô: "Tiêu Nhi, có thể đưa con trai đi không, cả nhà ba người chúng ta về cùng nhau được không? Cho dù anh thực sự không có nhiều thời gian, chỉ cần gia đình ba người chúng ta có thể thoải mái ở bên nhau vài ngày, anh chỉ cần như vậy là đủ!
Trên mu bàn tay có thân nhiệt hơi lạnh của anh, trong mắt anh tràn đầy tình cảm, bên tai truyền đến tiếng nói thỉnh cầu kiên quyết của anh...
Trái tim của Tiêu Nhi giống như bị đôi tay to lớn bóp nghẹt, đau đớn gần như nghẹt thở.
Cô gần như thốt ra lời đồng ý, cô nuốt nước bọt thu lời nói trở về, giọng nói run rẩy xoa dịu: "Đừng nói nhảm, anh sẽ không sao, sẽ không sao!"
Lục Thiên Bảo nghe kĩ cuộc trò chuyện của họ, bỗng nhiên sợ hãi nói: "Con trai? Con trai gì? Kiến Phong, cậu có con trai sao?"
Tiêu Nhi bĩu môi nói: "Xem ra cậu thật sự chỉ có tình anh em trên danh nghĩa mà thôi, cái gì cũng không biết."
Sắc mặt Lục Thiên Bảo trở nên một bầu chua xót, anh ta chạy cả một quãng đường xa xôi ngàn dặm tới đây, cho dù là vô dụng, không ngờ vẫn phải chịu đựng liên tục mấy trận đánh vào trong lòng! . truyện đam mỹ
Anh che mặt khóc thút thít: "Huhu...Trái tim bé bỏng của tôi cảm thất chua xót! Em gái Tiêu Thất, mau tới an ủi anh trai em!"
Tiểu Thất ghét bỏ tránh đi.
Người đàn ông cô ấy thích phải giống như hoàng tử Hồng Liệt Ba Tụng, có cánh tay rắn chắc và bộ ngực cường tráng. Nhìn thấy Tiêu Nhi chậm chạp không đồng ý, cảm xúc của
Hoắc Kiến Phong lập tức trở nên xao động, hai mắt đỏ bừng: "Anh muốn về, anh muốn trở về!" Anh nắm lấy tay cô và hơi dùng lực trong vô thức.
Tiêu Nhi chịu đựng cơn đau, vỗ nhẹ vào mu bàn tay anh để xoa dịu: "Đừng lo, đừng lo lắng, anh sẽ sớm trở về thôi, nhưng sau khi chúng ta có tiếp tục điều trị, có được không? Trước tiên hãy bình tĩnh và chúng ta sẽ bàn bạc từ từ, được không?"
Ánh mắt cô ấy rất chân thành, kèm theo lời động viên nhẹ nhàng.
Tay của Hoắc Kiến Phong thả lỏng, sự thù địch trong mắt thư dần lại. "Còn muốn đi? Không thể!"
Ông cụ không biết từ khi nào đã đi xuống dưới, bước ra khỏi phòng, mạnh miệng nói: "Có người đích thân hứa ở lại làm người hầu cho tôi, hiện tại lại muốn trở về, hiện tại là muốn đổi ý sao? Người nước Z vô sỉ như vậy sao?"
Hoắc Kiến Phong theo bản năng chắn trước mặt Tiêu Nhi: "Khi tôi chết, cô ấy muốn như thế nào thì tùy cô ấy. Nhưng không phải bây giờ, tôi không thể chết ở đây."
Anh không muốn chết, nhưng anh cũng không sợ chết!
Anh ấy chỉ muốn làm điều gì đó cho những người xung quanh trước khi chết.
Tiêu Nhi nghe được ý tứ hàm xúc trong lời nói, nhanh chóng vươn tay che miệng anh.
Chạm vào khuôn mặt phờ phạc và những mạch máu đang hơi nhảy lên của anh, tim cô lại thấy chua xót, cô đau lòng đến mức không nói nên lời, chỉ biết mím môi lắc đầu ra hiệu cho anh bình tĩnh và đừng nói nữa.