Nhưng hôm nay, anh ta đến nói với em, anh ta chưa hề trình báo là em đã tử vong, cho nên theo pháp luật ở trong nước, em vẫn còn là vợ trên danh nghĩa của anh ta."
Hoắc Kiến Phong muốn dùng chuyện này để uy hiếp, như vậy dứt khoát cô liền tự mình chính miệng nói ra.
Cuộc hôn nhân kia của cô vốn chính là sai lầm, coi như cô không chết, thì bọn họ đã ly hôn từ lâu rồi.
Cô sẽ không để lại mối quan hệ hoang đường như vậy, lại tự nhiên trở thành chướng ngại vật trong cuộc sống của cô.
Hồng Liệt có chút ngơ ngẩn, rồi chậm rãi hít vào một hơi khí lạnh.
Làm người đàn ông, anh trong nháy mắt đang mơ hồ liền được sáng tỏ Hoắc Kiến Phong lại đem chuyện này lấy ra để đe dọa cô.
Anh ta vô ý chìm trong suy nghĩ mà nắm chặt lấy tay của Thục Nhi, chặt đến mức giống như là muốn đưa xương cốt của cô để bóp nát, đưa cô hòa vào trong thân thể của mình.
"Cho nên, anh ta là muốn coi đây là điều kiện để em trở lại bên cạnh anh ta đúng không?" Cổ tay truyền đến đau đớn, Ôn Thục Nhi cố nén lại cơn đau hơi nhíu mày, trịnh trọng gật đầu, nhẹ nhàng nói: "Vâng."
Tay Hồng Liệt đột nhiên buông ra.
Anh ta ngã sấp vào thành ghế, có chút bất lực nhìn thắng vào Ôn Thục Nhi, trong con ngươi tràn đầy đau buồn.
Cho nên, cô mới có thể chủ động đem tất cả mọi chuyện đều nói rõ ra.
Cho nên cô mới làm ra quyết định này, muốn quay về bên cạnh anh ta?.
Ý nghĩ này chỉ lóe lên trong đầu, liền lập tức bị Hồng Liệt lắc đầu phủ định.
Không, sẽ không!.
Thục Nhi không phải người như vậy, cô từ trước đến nay đều là người vô cùng quả quyết, đã làm ra quyết định sẽ không quay đầu lại.
Anh ta giữ lấy trái tim đang thấp thỏm, cẩn thận từng li từng tí chú ý trên nét mặt của cô, quan tâm nói: "Cho nên em là muốn trở về bên cạnh anh ta sao?" "Đương nhiên sẽ không."
Ôn Thục Nhi quả quyết nói.
Tròng mắt của cô có chút nheo lại, trong mắt toàn là nước chỉ nói: "Như thế lại càng sai, đời này phạm phải một lần là đủ rồi.
Huống chi, em bây giờ còn có chuyện quan trọng hơn muốn làm, không muốn đem thời gian đều lãng phí ở những thứ tình cảm vô nghĩa đó."
Có được câu trả lời khẳng định chắc chắn, mi tâm của Hồng Liệt nhưng không có giãn ra, ngược lại càng nhíu chặt mày.
Là yêu nhiều bao nhiêu mới khắc cốt ghi tâm, mới có thể lưu lại sâu như vậy những cảm giác đau đớn.
Nghe thấy bất quá chỉ là mấy tháng hôn nhân ngắn ngủi, nhưng đích thật là đã lưu lại rất nhiều bóng ma trong lòng.
Anh ta ngồi thẳng người lên, ôn nhu nói nhỏ: "Vậy kế tiếp, em muốn làm gì? Hoặc là, có cái gì cần anh có thể vì em, vì.
Vân Thiên làm không?" Ôn Thục Nhi biết anh ta đang lo lắng cái gì, hòa hoãn lại nói: "Anh yên tâm, em sẽ không đem Vân Thiên giao cho Hoắc gia.
Mạng của em là anh cứu, Vân Thiên cũng thế.
Trong lòng của nó trong mắt của nó, anh mới là người cha duy nhất".
Cô nguyện ý đem Vân Thiên để tại bên cạnh mình, như vậy thì nói rõ nàng là thật sự không có ý định rời đi.
Coi như mình tạm thời không có cách nào chiếm được một vị trí bên trong trái tim cô, chỉ cần có thể lưu lại bên người cô, bảo hộ cô thật chu toàn, cũng đã là rất vui rồi.
Nghĩ đến đây, Hồng Liệt thở phào một hơi: "Được.
Chỉ cần em nguyện ý, anh sẽ hết lòng bảo hộ em, bảo hộ Vân Thiên.
Anh sẽ không để vị kia Hoắc tiên sinh kia, có cơ hội tổn thương mẹ con hai người nữa đâu."
"Cám ơn anh, Hồng Liệt."
Ôn Thục Nhi mặt mày trở nên ôn nhuận, cảm kích nói: "Em sẽ bảo vệ tốt mình, anh bảo vệ tốt cho Vân Thiên là được rồi.
Hoắc gia bên kia, anh ta tạm thời hẳn là sẽ không làm gì em, dù sao hiện tại là TN cùng Hoắc thị đang hợp tác ở thời kỳ mấu chốt, tất cả mọi người đều là người có mặt mũi, khẳng định anh ta sẽ không làm gì mất mặt đâu."
Chính là bởi vì qua tâm đến mất mặt nên anh ta mới có thể mang cô đến chỗ ven đường không người qua lại như thế, nhưng càng như vậy, mới càng làm cho người ta lo lắng.
Nếu như hôm nay Hồng Liệt không có kịp thời tìm đến cô, hậu quả sẽ như thế nào, ai cũng không biết.
Hồng Liệt hơi mấp máy môi, nắm chặt tay của cô nói: "Thục Nhi, nếu không, chúng ta vẫn là nên trở về đị?" Thanh bạch nhân tài của đất nước là chỗ của mình, hắn có thể triển khai tay chân, bảo vệ bọn hắn mẹ con chu toàn.
Ôn Thục Nhi lắc đầu: "Không được.
Thị trường quốc nội của TN vừa mới bắt đầu phát triển, bây giờ đi về, mọi chuyện cần thiết liền sẽ bị trì trệ không tiến hành được."
Hồng Liệt chân thành nói: "Sẽ không, chúng ta có thể đem mọi chuyện giao cho Ada, hoặc là mời một đội quản lý quản lý chuyên nghiệp tốt hơn.
Chỉ cần dùng tiền, nhất định có thể tìm được nhưng người quản lý tốt nhất."
Ôn Thục Nhi hơi trầm ngâm, vẫn là lắc đầu: "Hồng Liệt, nói như vậy không thể được, tài chính của TN chỉ vừa mới khởi động đang trong giai đoạn nghiên cứu phát minh trước, toàn bộ mới chỉ thử máu ở tại nước ngoài.
Hiện tại nghiên cứu đã có thành quả, liền không thể lại đi theo con đường trước kia.
TN nhất định phải tự túc, mới có thể phát triển lâu dài hơn.
Anh biết đấy, em một mực hi vọng làm ra một ít thành tích, có thể trở về báo cho anh, cho bố mẹ của anh."
Hồng Liệt rủ xuống mí mắt, con ngươi sáng ngời ảm đạm xuống: "Em thừa biết, anh không thèm để ý những này."
"Em biết, nhưng em sẽ để ý, em không muốn rời bỏ để TN rơi vào trạng thái như vậy được!".
Ôn Thục Nhi dừng một chút, lại bổ sung: “Còn nữa, em ở bên này còn có chút chuyện vẫn chưa xử lý xong.
Em đồng ý với anh, chờ em làm xong việc, chờ TN đi vào quỹ đạo, bắt đầu chính thức hợp tác sản xuất, em liền trở về với anh, được chứ?" Cô ngồi xuống.
Thân thiết nắm lấy tay của Hồng Liệt: "Anh yên tâm, sẽ không quá lâu."
Tròng mắt của cô thật trong trẻo, ánh mắt thành khẩn kiên định, lại lộ ra mấy phần khẩn cầu.
Hồng Liệt bất đắc dĩ thở dài: "Được.
Vậy cứ an tâm xử lý chuyện của em đi, Vân Thiên liền giao cho anh.
Anh sẽ cho người 24 giờ bảo hộ con, tuyệt đối sẽ không để bất luận kẻ nào đem con cướp đi được.
Được anh đồng ý, bên trong lòng của Ôn Thục Nhi đã buông lỏng, khóe môi tự nhiên cong lên thành một vòng đường cong: "Tốt, vậy Vân Thiên liền nhờ anh."
"Thật là vinh hạnh."
Hồng Liệt thấy cô cười, cởi mở cười một tiếng: "Đây chính là con của anh, là người trong tương lai sẽ kế thừa một khối tài sản như vậy anh nhất định phải bảo vệ tốt cho con."
Ôn Thục Nhi biểu cảm hơi giật mình, nghiêm trọng nói: "Anh thật sự dự định để con kế thừa khối tài sản ấy? Nhưng nó cuối cùng.."
"Xuyt."
Không đợi Ôn Thục Nhi nói ra khỏi miệng, Hồng Liệt liền làm cái động tác im lặng, ngắt lời nói: "Em đã nói rồi, trừ phi anh không nguyện ý, bằng không nó vĩnh viễn là con của anh.
Nếu là con của anh, như vậy nó sẽ liền có tư cách kế thừa số tài sản ấy."
Anh ta dừng một chút, trịnh trọng nói: "Thục Nhi, anh hôm nay ngay tại chỗ này hứa hẹn với em, chỉ cần có anh ở đây một ngày, bất cứ chuyện gì đều không cần em phải lo lắng.
Anh sẽ làm hết khả năng của mình, cho Vân Thiên tất cả những thứ tốt nhất, để con chúng ta trở thành người cao quý nhất".
Ôn Thục Nhi hơi nhíu mày: "Nhưng con sẽ từng ngày lớn lên, luôn có một số chuyện sẽ không gạt được."
Hiện tại Vân Thiên, nghiễm nhiên đã là phiên bản thu nhỏ của Hoắc Kiến Phong, đợi một thời gian nữa, có thể sẽ càng giống.
Hồng Liệt lôi kéo cô đứng dậy, ra vẻ thoải mái mà trêu đùa: "Cho nên, em càng phải tăng tốc độ, giải quyết xong mọi chuyện trong tay.
Như vậy, chúng ta liền có thể sớm một chút mang theo Vân Thiên trở về, không để cho người khác phát hiện ra!".
Ôn Thục Nhi giật mình, bất đắc dĩ theo anh ta mà cười lên.
Anh vĩnh viễn luôn có biện pháp, đem những mong mỏi dài dằng dặc, biến thành những thứ đáng để mong chờ cùng ước mơ trong tương lai.
Bọn hắn ấm giọng trò chuyện thời điểm, ai cũng không có lưu ý đến, cửa thư phòng không biết lúc nào, hư mở một đường nhỏ.
Vân Thiên đang mặc áo ngủ ấm áp màu vàng, đứng ở ngoài cửa, trong con ngươi thâm tủy tràn đầy chấn kinh.
Bé lấy hai tay nhỏ chăm chú nắm chặt vào góc áo, trong đầu không ngừng dần hiện ra hình ảnh người cực giống mặt mình kia.
Nguyên lai không phải tất cả người trong nước đều giống như thế, chỉ là bọn họ có dáng dấp giống nhau mà thôi.
Vân Thiên mím chặt môi, không để cho mình phát ra một chút thanh âm nào.
Một lát, bé nằm chặt bàn tay nhỏ chậm rãi khép cửa, quay người rón rén trở về phòng ngủ của mình.
Vân Thiên không dám mở đèn.
Ánh trăng sáng len lỏi từ cửa sổ chiếu vào, soi sáng cả căn phòng rộng rãi cùng cái bàn học nhỏ dễ thương.
Bé nhờ ánh trăng, linh hoạt bò lên chiếc bàn học nhỏ, rồi đem máy tính bảng ôm vào trong ngực, quay người tiến vào trong phòng vệ sinh.
Bé khóa chặt cửa lại, kéo chiếc áo ngủ rộng rãi ra, ngồi ngay tại bên trên nắp bồn cầu, chân nhỏ nhoáng một cái liên nhanh chóng ngồi vắt vẻo ở trên.
Bé thuần thục mở khóa, ẩn mở website, ngón tay mập mạp ấn, thành thạo kiểm tra lại rồi mới nhập vào ba chữ "Hoắc Kiến Phong".
Mấy giây về sau, vô số tin tức được hiện ra.
Đúng vậy, vẫn là chọn tin tức ở đầu đi!.
Vân Thiên hơi nhíu nhíu mày nhỏ, trong mắt hiện lên tia tinh anh.
Bé tiện tay ấn mở một tin tức ở đầu rồi chăm chú nhìn.
Đêm khuya, vạn vật trở nên tĩnh lặng.
Trong thư phòng ở Tây Uyển, đèn đuốc sáng trưng.
Người đàn ông ngồi ngay ngắn ở trước bàn sách, ánh mắt bình tĩnh rơi vào văn kiện trên bàn, đã rất lâu rồi vẫn chỉ lật qua lật lại một tờ.
Ánh đèn tỏa ra bên cạnh dung nhan của anh, tựa như một pho tượng đã bị rút mất cả linh hồn, tuấn mỹ dị thường, dị thường trống rỗng.
Thật lâu, người đàn ông bỗng nhiên thở ra một hơi.
Anh cúi đầu khom người, chậm rãi kéo ra ngăn kéo ở tầng dưới cùng của bàn làm việc, lấy ra một chiếc hộp lớn cỡ chừng bàn tay bằng nhung màu hồng.
Hộp có chút cũ kỹ, phía trên nhung tơ giống như là bị người ta vuốt ve quá nhiều lần, có góc đã bị nát ra.
RLI.
Ngón tay thon dài của người đàn ông vuốt ve qua hộp, một hồi lâu mới mở cái nắp ra.
Bên trong hộp làm bằng gỗ lim, lắng lặng nằm đó là hai quyển màu sổ nhỏ màu đỏ sậm, phía trên là là dòng chữ được viết bằng mực vàng "Giấy hôn thú".
Con ngươi trong mắt người đàn ông có chút nheo lại, lấy ra trong đó một bản, chậm rãi mở ra.
Như vô số lần trước đó, đầu tiên khắc sâu vào trong tầm mắt chính là khuôn mặt tươi cười của một cô gái.
Làn da hơi thâm, trên gương mặt tràn đầy những dấu vết mụn đỏ sưng to, ngay cả khi cười đều có chút ngơ ngốc, lại không chút nào ảnh hưởng đến sự chân thành và mỹ hảo của cô.
Khóe miệng của cô hơi cong lên, nước mắt rạng rỡ lấp lánh, kia là đối với cuộc sống tràn đầy nhiệt huyết cùng với tương lai vô hạn để hướng tới.
Đầu ngón tay của người đàn ông trở nên chậm chạp tìm tòi qua tấm anh khuôn mặt tươi cười, khóe miệng giơ lên thành độ cong nhẹ.
Đã từng như thế, anh luôn không hiểu, vì cái gì một người có thể tràn đầy sức sống nhiều như vậy.
Nhưng bây giờ, anh muốn được nhìn thấy cô cười một chút, vậy mà biến thành hi vọng xa vời.
Trên tấm ảnh cô gái, đã từ vịt con xấu xí biến thành thiên nga trắng.
Cao quý, ưu nhã, mỹ lệ đến không gì sánh được.
Nhưng cô sẽ không còn giống như trước như vậy nữa, mặc kệ khóc đến bao nhiêu thương tâm dù có trải qua nhiều khó khăn, gặp lại anh trong một cái chớp mắt, đều sẽ luôn là nét mặt tươi cười rạng rỡ.
Tim, thật giống như bị khoét ra đầy đau đớn.
Người đàn ông đưa tay ra đè lại ngực, dùng sức nhằm chặt mắt, cưỡng chế lại sự đau đớn từ trong tim.
Trong đầu, không tự giác hiện ra hình dáng của người phụ nữ ấy ngày hôm nay.
Cô với khuôn mặt lãnh cảm, tràn ngập lấy hận ý cùng con ngươi đầy sợ hãi, còn có như phảng phất dùng hết khí lực toàn thân để cắn xé...
Nếu như một khắc này trong tay cô có dao, sợ rằng sẽ không chút do dự đâm vào trái tim của anh! Con ngươi của người đàn ông đã phiếm hồng, hãm sâu vào trong hốc mắt hiện ra một màng nước món.
Anh nhìn thấy cô gái trên tấm ảnh, ngữ khí ôn nhu thả vào: "Thục Nhi, thật xin lỗi! Anh biết em hận anh, ghét anh, thậm chí là hi vọng vĩnh viễn không cần gặp lại anh.
Nhưng anh không thể để cho em làm như vậy!.
Năm năm, anh thật vất vả mới đợi đến ngày em trở về, anh sẽ không buông tay để em đi nữa.
Anh biết em chán ghét bị uy hiếp, nhưng nếu như không phải dùng phương thức như vậy, anh sợ ngay cả tìm gặp em cũng không có cớ! Anh sợ em sẽ nhanh chóng biến mất ngay trong tầm mắt của anh!".
Con ngươi trong mắt người đàn ông như bắn ra ánh sáng sắc bén đầy thâm túy, quai hàm căng cứng vô cùng kiên nghị: "Thục Nhi, em là vợ của anh, trước kia là vậy, hiện tại là vậy, và về sau cũng sẽ như vậy!".
Tay của anh, không tự giác được liền dùng sức, trang giấy kết hôn ngỏ bé lập tức bị bóp ra uốn thành nếp.
Một lát, người đàn ông như lấy lại tinh thần, liền tranh thủ lấy tờ giấy hôn thú bỏ lên trên bàn, ấn nhẹ tay, từng chút một vuốt thắng ra.
Trong mắt của anh hiện lên có ít lo lắng, nhẹ nhõm động tác như không phải là vuốt một bản giấy chứng nhận, mà là một đồ vật trân bảo hiếm thấy.
Không biết trong bao lâu, từng nếp gấp rốt cục cũng được vuốt thắng ra.
Người đàn ông mới dựa vào thành ghế, thật dài một hơi thật nhẹ nhõm.
Dưới lầu.
Ngô Đức Cường đang chuẩn bị lái xe rời đi.
Anh ta ngẩng đầu nhìn thấy ánh đèn vẫn đang sáng, lại nhìn thời gian trên đồng hồ, nặng nề mà thở dài.
Tam thiếu đêm nay, đại khái cũng sẽ không đi ngủ.
Lại cứ chịu đựng như vậy, thật vất vả mới chăm sóc thân thể tốt một chút, sợ là lại không muốn.
Bây giờ Tam thiếu phu nhân chưa có trở về, Tam thiếu vẫn sẽ ngồi làm việc, còn có thể miễn cưỡng mà ngủ được mấy giờ.
Nhưng lúc này thì...
Ngô Đức Cường lo lắng nhíu mày, lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy dãy số điện thoại của thư ký tổng giám đốc TN, đầu ngón tay run rẩy mấy cái, cuối cùng vẫn là không dám gọi tới.
Chỉ có thể ở trong lòng thầm cầu nguyện: Ông trời ơi, ông nhanh để tam thiếu phu nhân của chúng tôi trở về đi! Tam thiếu của chúng tôi đã thật sự biết sai rồi.
Thật sự đã biết sai!