Dù chỉ là ba từ đơn giản, không có thêm bất kì lời nói quan tâm nào nhưng lại khiến Tiêu Nhi xúc động vô cùng, đôi mắt không kìm được mà đỏ hoen. “Bà, cháu cảm ơn bà!” Tiếu Nhi nghiêng người qua ôm chầm lấy bà, hai bà cách nhau mấy khay thức mà ôm nhau. "Con bé ngốc này! Ngoan, mau ăn đi. Toàn những món cháu thích cả" Bà ngoại vừa nói vừa xoa đầu cô, giọng tràn đầy xót xa.
Tiêu Nhi lắc đầu, mím môi: "Bà ngoại, cháu không đói!"
Bà ngoại chậm rãi khuyên nhủ: “Không đói cũng phải ăn chút. Tình hình của Kiến Phong với Vân Thiên giống như đang chiến đấu trên trận mạc mà cháu chính là niềm tin, sức mạnh lớn nhất của họ. Cháu nghĩ thứ xem, sau khi tỉnh lại mà hai bố con nhìn thấy vẻ tiều tụy của cháu thì chiến thắng còn gì vẻ vang nữa. Hay là cháu cũng muốn họ lo lắng, ăn không ngon ngủ không yên như cháu hiện giờ?"
Tiêu Nhi ngập ngừng nhìn mấy khay thức ăn trên ghế rồi thở dài.
Bà ngoại thấy nói cứng rắn không hiệu quả liền đổi sang dỗ dành: “Tiêu Nhi ngoan của bà, ít nhiều cũng phải ăn chút, nếu không thì không chỉ có bà lo lắng mà Kiến Phong, Vân Thiên cũng sẽ lo lắng”
Bà ngoại múc một muỗng bào ngư và súp gà đưa tới miệng Tiêu Nhị rồi nói: "Đây là súp gà hầm thuốc bắc giúp bồi bổ khí huyết rất tốt. Một bát bổ dưỡng gấp năm lần súp gà bình thường. Cháu thử chút đi!"
Hương thơm của súp gà, hương thơm của bào ngư và cơm hòa quyện với nhau tràn vào mũi thơm nức, hơn tất cả đây là tầm lòng yêu thương vô bờ bến của bà ngoại dành cho cô.
Tiêu Nhi nhắm mắt hít hà trong niềm hạnh phúc, nghẹn ngào nói: “Cháu cảm ơn, bà ngoại, cháu tự múc được rồi!"
Nói rồi cô cầm lấy muỗng múc súp lên ăn vài ngụm lớn. "Bà nói rất đúng ạ, cháu không thể để Kiến Phong và Vân Thiên lo läng. Hơn nữa hương vị của mấy món này cháu vừa ngửi liền biết là tay nghề của bà ngoại. Món ăn của bà ngoại là món ăn ngon nhất trên đời!"
Tiêu Nhi lại ăn thêm vài miếng lớn, hai má phính cả lên, mặt thì nhằm tít lại giống như đang thưởng thức cao lương mĩ vị tuyệt nhất trên thế giới!
Thấy cô cố ăn như vậy, bà ngoại đau lòng, cố nén không để nước mắt rơi trước mặt cô, sau cùng bà đành quay mặt đi lau khô khóe mắt ươn ướt, xong rồi mới chậm rãi nói: “Từ từ ăn thôi, không ai tranh của cháu đâu."
Tiêu Nhi cười hì hì lại múc thêm một muỗng thịt kho tàu với nước sốt sền sệt vô cùng bắt mắt lên bỏ vào miệng, nhuồm nhoàm nói: "Ngon quá đi mất, thật sự ngon đến nỗi cháu không ngừng được."
Tiêu Nhi ăn nhanh đến nỗi nhoáng cái, mấy khay thức ăn trên ghế như bị gió to cuốn bay sạch.
Ăn xong Tiêu Nhi xoa xoa bụng, vẻ mặt đầy mãn nguyện nói: “Ngon quá bà ngoại ơi, cháu ăn no đến nỗi sắp không đi nổi nữa rồi. Hay là cháu đưa bà về nhé, tiện thể cháu đi lại cho tiêu a."
Hơi nóng thức ăn làm ửng hồng hai má cô, ăn xong hai mắt cô tràn đầy sinh khí, cả người cô như bừng lên sức sống, giống như cô mới hồi sinh vậy.
Bà ngoại mỉm cười, vừa thu dọn cặp lồng vừa nhẹ nhàng từ tốn nói: “Thôi, tài xế và người giúp việc đang ở bên ngoài đợi bà rồi, bà với họ về là được rồi. Cháu đó, ở lại chăm sóc Kiến
Phong là được rồi!" "Ò, bây giờ mỗi lần bà ngoại đi ra ngoài là có tài xế và người giúp việc đi cùng rồi a?" Tiêu Nhi rất ngạc nhiên trước điều này. Ông bà ngoại từ trước đến giờ luôn sống giản dị và bảo vệ môi trường bằng cách hạn chế đi xe ô tô, vì thế mỗi lần cần đi đầu ông bà đều chọn phương tiện giao thông công cộng chứ rất hiểm khi ngồi ô tô. Bà ngoại nhéo mặt cô một cái, cười nói: “Con bé nghịch ngợm này! Cười bà chứ gì! Chẳng phải bà đang tận hưởng chút tiện nghi của cháu và Vân Thiên sao? Vân Thiên nói rồi, sau này sẽ không đồng ý để ông bà chịu khổ như vậy nữa. Tính cách ương bướng này của nó còn hơn cả cháu và Kiến Phong. Cũng không biết là di truyền từ ai nữa!"
Tiêu Nhi che miệng cười, cô thầm nghĩ, còn có thể di truyền từ ai nữa, đương nhiên từ cái người bố kia rồi! "Bà ngoại, vậy cháu không tiễn bà nữa, cảm ơn bữa cơm tuyệt vời của bà nhé! Bà về cẩn thận a!"
Nói xong Tiêu Nhi đỡ bà đứng dậy, cho bà một cái ôm thật chặt.
Bà ngoại vỗ vỗ nhẹ vào tấm lưng gây gò của Tiêu Nhi, lát sau liền buông lỏng cô ra, nói nhỏ: “Đi vào với Kiến Phong đi, bà về đây!"
Hai mắt của Tiêu Nhi đã đỏ hoen thể nhưng cô vẫn cố nặn ra nụ cười tạm biệt bà ngoại rồi quay lưng trở lại phòng bệnh. "Chờ chút!" Cô vừa bước được vài bước thì bỗng nghe thấy bà ngoại gọi cô lại. Tiêu Nhi cố nén khóc quay lại, cười cười trêu chọc: “Bà ngoại, không phải bà định giành lấy cháu từ tay Kiến Phong đấy chứ?"
Bà ngoại lập tức măng yêu: “Nói hươu nói vượn gì đó, bà có cái này.."
Nói rồi bà ngoại tỏ ra thần bí, kéo cô lại gần sau đó lấy từ trong túi ra một thỏi son. Bà vặn nắp ra đưa cho cô: “Son chút cho có sức sống nào." "Da!" Tiêu Nhi cầm lấy son quẹt quệt một chút rồi mím mím môi. Thỏi son này màu hồng đất thoa lên không lòe loẹt mà lại giúp tôn làn da trắng muốt của cô, rất hợp với khuôn mặt cô. Bà ngoại gật gật đầu, vẻ mặt hết sức hài lòng: “Được rồi, rất xinh đẹp! Cháu ngoại của bà quả là cô gái xinh đẹp nhất trên thế giới này!”
Nói xong, bà ngoại đầy cô đến phòng bệnh.
Tiêu Nhi thoảng đỏ mặt, trong lòng ấm áp vô cùng. Người nhà ở bên cạnh, người cô yêu nhất lại ở phía trước!