Vào buổi trưa.
Như thường lệ, Hắc Diệm châm cứu cho Hoắc Kiến Phong trên giường massage trong phòng ngủ dành cho khách.
Ngay khi châm xong mũi kim cuối cùng, anh ta cảm thấy bụng quặn thắt, tiếp theo là "ọc ọc" liên tục.
"Anh Hoắc, thực sự xin lỗi, tôi cảm thấy bụng hơi đau, muốn mượn tạm nhà vệ sinh của anh."
Hoắc Kiến Phong nằm ngửa trên giường, nhằm mắt lại, thản nhiên nói: "Xin cứ tự nhiên."
Hắc Diệm bỏ qua phép lịch sự, đứng dậy nhanh chóng mở cửa lao vào nhà vệ sinh dành cho khách ngoài phòng khách.
Không bao lâu ngay sau khi tiếng đóng cửa vang lên, Hoắc Kiến Phong liền nghe thấy tiếng rung "ù ù".
Anh mở mắt ra và thấy điện thoại của Hắc Diệm đặt trên chiếc ghế đẩu tròn cạnh giường.
Từ góc độ của Hoắc Kiến Phong, anh tình cờ nhìn thấy dòng chữ "Ôn Thục Nhi" nhấp nháy trên đó.
Cô lại quen biết Hắc Diệm?.
Hay là, cô có chuyện muốn tìm thần y?.
Hoắc Kiến Phong do dự một chút, lúc này điện thoại sắp tự động cúp máy, ma xui quỷ khiến thế nào lại ấn nút trả lời.
Trong căn phòng rất yên tĩnh.
Đầu bên kia điện thoại, giọng nói ngọt ngào lanh lảnh của Ôn Thục Nhi lập tức truyền đến: "Sư huynh Hắc Diệm, làm phiền anh hãy liên hệ với Ngô Đức Cường, xem là anh có thể tái khám cho chị Tổng không.
Nếu bọn họ không đồng ý, thì hãy để thần y đi! Hôm đó tôi muốn bắt mạch cho chị Tổng, nhưng chị Tổng kiên quyết không đồng ý.
Bây giờ anh cả ngày ra vào biệt thự, có lẽ cô ấy sẽ không phản kháng nhiều như vậy".
Hoắc Kiến Phong kinh ngạc nhìn chằm chằm cái tên này, giọng nói này, dãy số này...
Là cô, không sai.
Thế nhưng, cô lại gọi là sư huynh Hắc.
Diệm...
Chẳng lẽ cô thật sự có y thuật và cũng là đồ đệ của thần y?.
Vô số ý nghĩ thoáng qua trong đầu.
Hoắc Tuấn Tú.
Đầu bên kia điện thoại, giọng nói của Ôn Thục Nhi lại vang lên: "Sư huynh, anh có đang nghe không? Có nghe thấy em nói gì không..."
Ánh mắt Hoắc Kiến Phong chìm xuống, anh đưa tay cúp máy.
"Sư...
huynh."
Chữ “huynh”
của Ôn Thục Nhi còn chưa nói được ra, đầu dây bên kia liền vang lên tiếng tút tút ngắt máy.
Cô chớp chớp mắt, chuyện gì vậy? Lẽ nào là sư huynh bây giờ đang làm việc, nên không tiện?.
Hờ, chắc chắn là vậy rồi.
Cô suy nghĩ một lúc rồi đổi tay và gửi lời vừa rồi nói đến Hắc Diệm qua WeChat.
Khi Hắc Diệm từ nhà vệ sinh trở ra, anh ta tình cờ thấy màn hình điện thoại sáng lên, báo rằng có một tin nhắn mới.
Anh ta duỗi tay ra mở lên một cách tự nhiên, nhìn thấy tên của Ôn Thục Nhi, anh ta lập tức căng thẳng dựng đứng màn hình điện thoại lên, liếc Hoắc Kiến Phong trong tiềm thức.
Hoắc Kiến Phong nằm ngửa trên giường, khóe mắt chú ý đến động tác nhỏ của Hắc Diệm, bình tĩnh nhắm mắt lại.
Thấy vẻ mặt của anh không chút biểu cảm, giống như không có chú ý tới bên này, Hắc Diệm âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
một hơi.
Anh ta vội vàng lướt qua nội dung tin nhắn, đặt điện thoại sang một bên rồi tiếp tục điều trị.
Tay Hắc Diệm chăm chú lướt qua những huyệt vị trên bộ phận eo và chân của Hoắc Kiến Phong.
Đột nhiên Hoắc Kiến Phong nhẹ giọng nói: "Anh Diệm, anh làm trợ lý của thần y đã bao lâu rồi?".
Tim Hắc Diệm thắt lại, sắc mặt vẫn như thường: "Đã rất nhiều năm rồi".
"Vậy thì anh cũng có thể coi là biết rất rõ về thần y rồi nhỉ.
Tôi thấy độ tuổi của thần y, chắc là cũng phải tám mươi mấy rồi đúng không?".
Giọng điệu thản nhiên, không chút cảm xúc.
Hắc Diệm không đoán được suy nghĩ của anh, dựa theo những lời nói đã diễn tập từ trước: "Đúng vậy.
Anh Hoắc có đội mắt thật tinh tường!".
Hoắc Kiến Phong lạnh lùng cong môi:.
"Ông ấy luôn đội mũ và đeo khẩu trang.
Tôi còn không phân biệt được rõ giới tính, nói gì tới chuyện tinh tường? Nhưng tôi đoán, thần y chắc là nam nhỉ?".
"Đúng."
Hắc Diệm gật đầu.
"Vậy bình thường thần y có sở thích hoặc hứng thú với cái gì?".
Hắc Diệm cau mày, vẫn đáp: "Ngày thường ông ấy rất bận.
Không phải là khám bệnh cho người ta, thì là nghiên cứu sách y học và thảo dược, không có sở thích và hứng thú nào khác."
"Quả nhiên là phong thái thần y".
Hoắc Kiến Phong tán thưởng, nhân tiện hỏi: "Vậy thần y tên là gì? Người bên ngoài không biết, chắc là anh biết chứ nhỉ?".
Hắc Diệm ngay lập tức trở nên cảnh giác, lạnh lùng nói: "Đúng vậy, tôi quả thực là biết.
Nhưng chúng tôi là trợ lý, và chúng tôi có thỏa thuận bảo mật với thần y.
Điểm này, tuyệt đối không thể tiết lộ".
Hoắc Kiến Phong khẽ mỉm cười, mở mắt ra, đáy mắt sâu lắng hiện lên vẻ ôn.
hòa: "Anh đừng lo lắng, không phải tôi muốn hỏi về chuyện riêng tư của thần y, mà chỉ là muốn mời thần y đến khám thử cho bạn, cho nên mới hỏi kỹ càng hơn một chút."
Hắc Diệm sắc mặt hơi trầm xuống, giọng điệu đã dịu lại vài phần: "Là cô Tống sao?".
Kể từ lần gặp trước trong bệnh viện, anh ta chỉ chạm mặt Tống Phi Phi hai hoặc ba lần ở đây, và mỗi lần đều chỉ là nhìn thấy bóng lưng hoặc nét mặt nghiêng.
Hoắc Kiến Phong nói thẳng: "Đúng vậy.
Mắt cô ấy mãi chưa khỏi, ảnh hưởng rất nhiều đến cuộc sống".
Hừ!.
Cậu ta đúng thực sự là quan tâm đến kẻ thứ ba này!.
Còn quan tâm hơn cả lúc đầu khi cậu ta tự đi gặp vị thần y.
Hắc Diệm cảm thấy khinh thường, nhưng nghĩ đến lời nhắn của Ôn Thục Nhi, anh ta đành phải miễn cưỡng xuống nước:.
"Được.
Tôi sẽ quay về thảo luận với thần y.
Gần đây ông ấy quá bận.
Trong trường hợp thông thường, ông ấy sẽ không thấy người bệnh mà không cứu chữa đâu, anh hãy kiên nhẫn chờ đợi nhé".
"Được, vậy thì làm phiền anh rồi."
Hoắc Kiến Phong giống như đã yên tâm, lại nhắm mắt lại.
Trái tim Hắc Diệm chùng xuống một cách nặng nề.
Sau khi điều trị xong và rời khỏi biệt thự ngoại ô phía đông, Hắc Diệm vừa lái xe vừa gửi tin nhắn thoại cho Ôn Thục Nhi: "Vừa rồi lúc đang điều trị cho anh Hoắc.
Anh ta cũng đề xuất ra là muốn mời thần y chữa bệnh cho cô Tốn, còn hỏi rất nhiều câu hỏi về danh tính của thần y.
Xem ra, mức độ coi trọng dành cho cô Tống này, còn vượt xa cả bản thân anh ta."
Ôn Thục Nhi đang trên đường trở về Nam Uyển.
Nghe những lời của Hắc Diệm, nét mặt của cô ảm đạm từng chút một.
Đúng vậy, nếu không phải là coi trọng, thì làm sao có thể làm trái lời bà nội vì chị ta cơ chứ?