Kenny Đinh sắc mặt ủ dột, tát một cái thật mạnh vào mặt của Caron: "Nói, rốt cuộc sao lại xảy ra chuyện này?"
Một bên mặt của Caron đau điếng, đến mức máu trong miệng chày ra. Anh ta không dám lau hay cử động, chỉ vùi đầu xuống dưới, cung kính giải thích: "Hạng mục của trận đầu là do cô chủ giao ước, quy tắc cũng là do cô chủ đặt ra. Cả 2 đội đều biết sẽ sử dụng súng laser. Nhung chinh vào lúc trong phòng thay trang phục, cô chủ đột nhiên thay đổi chủ ý, làm cho cả đội chúng tôi toàn bộ đổi súng laser thành súng bắn đạn thật.
Kenny Đinh chau mày, đảo qua con người: “Chỉ có đội các người thay đổi, không phải đội bọn họ?"
Không cần phải nói rõ, Caron cũng biết ông ta dang "ám chi" bon họ là đội của Tiêu Nhi. Anh ta gật đầu, xác nhận: "Đúng, lúc trong phòng thay đồ, chủng tôi đã kiếm tra rồi. Đội của cô Tiêu Nhi đều là ngườimột nhà, bọn họ không có khả năng bắn súng thật, cũng không biết việc chúng tôi đã đổi súng."
Kenny Định xoa xoa cầm, nheo mắt lại: “Nói như the, chính là do các người làm bị thương Đinh Thanh Thanh?"
Đây là vô tình bị thương hay là do có âm mưu tử truớc?
Caron on lạnh khi cảm nhận được sức mạnh của người đàn ông trước mặt. Cổ họng anh ta nghẹn cứng, anh ta nói một cách rụt rè: "Hẳn là, hần là người cùng đội vô tình làm bị thương."
Kenny Đinh không cho anh ta thời gian giải thích, lớn tiếng quát: "Cái gì cơ?"
Cả người Caron mềm suýt nữa quỷ rap xuống đất, nói: "Bởi vì, bởi vì, trường hợp lúc đó rất hỗn loạn. Cô chủ chơi rất phần khích, quá kích động nên đã bắn bừa bãi, giết chết và làm bị thương vài người của chính mình. Có thể có người sợ hãi mà vô thức bóp cò. Trong lúc hoàng loạn, vô tình làm bị thương cô chủ."
Kenny Đinh hít sâu một hơi. Đứa con gái này càng ngày càng coi trời bằng vung. Ngay cả người của mình cũng dám giết, sau này sao còn thể diện nữa? Sao có thể thu phục được thuộc hạ?Lúc sau, Kenny Đinh lại ảo não thở dài: "Sao nó phải đổi sủng? Hay phải nói là nó rốt cuộc muốn giết ai?"
Caron nằm chặt tay ở bên hông: "Cô chủ muốn, muốn, muốn.."
Kenny Đinh sốt ruột, quát lên: "Nói."
Caron tuyệt vọng, nhắm chặt mắt nói: “Cô chủ muốn giết cô Tiêu Nhi."
Tất cả mọi người trên đào đều biết rõ Hoắc Kiến Phong và Tiêu Nhi là những vị khách quý. Peter Hoàng đã đặc biệt truyền lệnh cho Kenny Đình, bất cứ kẻ nào cũng không được chống đối mệnh lệnh của anh ta. Kenny Đinh rùng minh, giờ chân lên đá cho Caron một cái.
"Hồ đồ. Tại sao các người không ngăn nó lại?" Caron bị đạp một cái thì lào đào, ngã lăn ra đất: "Thuộc hạ không dám."
Đình Thanh Thanh chính là một ma đầu, tất cả ngoại trừ Kenny Đinh, người bọn chúng sợ nhất chính là cô ta.
Kenny Đinh lại giơ chân hung hăng đả thêm phát nữa: "Không dám. Không dám. Vì sao mà không dám? Nó bây giờ đối với các người có vị trí cao hơn tôi đúngkhông?"
Caron nhổ ra một ngụm máu, co rúm trên mặt đất không dám phàn kháng. Kenny Đinh lại tiếp tục đá: "Nếu Tiêu Nhi chết, tôi biết ăn nói thế nào với Hoắc Kiến Phong? Trước khi kế hoạch lớn của tôi hoàn thành, không được để cô ta xảy ra chuyện gì. Nghe ro chưa?"
Caron đang quỳ trên mặt đất, lấy tay che vết thương, run rẩy nói: "Nghe rõ rối a, nghe rõ rồi."
Ban đầu anh ta nghĩ Đinh Thanh Thanh chỉ muốn
Tiêu Nhi bị thương và dạy cho cô ta một bài học.
Sau này khi thấy Đinh Thanh Thanh giết người, ngay cả người của mình mà cũng giết, là anh ta cảm thấy xong rồi.
Bây giờ, may cho anh ta là người đang nằm trong kia không phải là Tiêu Nhi, nếu không thì anh ta đã sớm đi chấu trời rồi.
Kenny Đinh mệt mỏi, ông ta thờ dốc, hai tay vin lên cái ghế dài bên cạnh để ngồi xuống: “Đứng lên đi. Tăng thêm người bảo vệ, xốc lại tinh thần. Trông chừng cô chủ cho tôi, nếu nó còn không nghe lời, làm chuyện xằng bậy, không để người chấp hành mệnh lệnh thì tìm tôi bảo cáo. Rõ chưa?”
"Rõ rồi, rõ rồi a"Caron gật đầu như bổ củi, chống đỡ thân thể đau dön đứng lên. Kenny Đinh suy nghĩ một lát rồi lại tiếp: "Đừng nói cho nó biết, để nó nghi ngơi một lát, đảm bào sức khỏe tot roi hång đưa nó rời đào. Trước khi kế hoạch hoàn thành, tuyệt đối không được để nó làm bậy."
Cải mạng nhỏ này được giữ roi.
Caron thờ phào nhẹ nhõm, vội vàng cúi đầu, kính cần nói: “Thuộc hạ tuân lệnh."
Phòng bệnh ICU.
Ca phẫu thuật của Đinh Thanh Thanh vô cùng thành công, nhưng bây giờ cô ta vẫn còn đang hôn mê. Hiện tại cô ta đang yên tĩnh nằm trên giường, trên đầu quân băng gạc trắng như tuyết. Làn da trắng nõn như tuyết bây giờ không còn chút máu. Những đường nét trên khuôn mặt tràn đầy sức sống giờ đây bỗng gầy gò, khô héo.
Kenny Đinh mặc trang phục khử trùng, ngồi trên chiếc ghế cạnh giường bệnh, vừa đau lòng vừa tức giận,
Bác sĩ Du đẩy cửa bước vào, đem theo bảo cáo đến trước mặt Kenny Đinh: "Đây là kết quả xét nghiệm tôi mới có được. Bất luận là hình dáng của viên đạn hay quỹ đạo của đường đạn, đều chứng minh con gáiông bị thương bời vũ khí tự chế ở trên đào này. Cô chủ, chắc đã bị đội của mình vô tinh làm bị thương"
Kenny Đinh nhưởng mày, lật vài trang của báo cáo, bực bội ném nó sang một bên: "Đổ vô dụng. Cả ngày đánh nhạn lại bị nhạn mồ mắt, thật sự mất mặt."
Bác sĩ Du chứng kiến Đinh Thanh Thanh trường thành, liên an ủi: "Chằng qua là việc ngoài ý muốn. Cô chủ coi như lần này chịu thiệt thòi, về sau sẽ biết tự cẩn thận."
"Nó thì biết cái đếch gì. Từ nhỏ đến lớn, từ nhỏ đến lớn bị thương còn ít?"
Kenny Đinh cáu kinh, đứng dậy đi qua đi lại: "Không được, tôi phải ra lệnh, đem súng ống đạn dược của nó toàn bộ tịch thu. Từ nay về sau nó đừng hòng động vào những thứ này dù chỉ một cái."
Bác sĩ Du liền giật mình, còn chưa kịp mở miệng khuyên giải, Kenny Định đã bước ra khỏi phòng bệnh, Ông bất đắc dĩ nhìn Đinh Thanh Thanh trên giường bệnh, giận dữ nói:
“Haiz, cô chủ, cô xem cô hà tất phải như vậy chứ?"