Tiêu Nhi cúi đầu thật sâu trước bác sĩ Hồ và những người khác, sau đó cùng Hoắc Kiến Phong và Lục Thiên Báo rời khỏi phòng bệnh.
Khi ra khỏi phòng bệnh, tay của Tiêu Nhi và Hoắc Kiến Phong vô thức đan vào nhau. Lục Thiên Bảo cảm thấy mình bị cơm chó đánh một cú mạnh nên chủ động rút lui thật xa: "Tốt hơn là tôi nên đến phòng thí nghiệm chờ kết quả. Đi cùng với hai người sớm muộn gì tôi cũng chống đỡ đến chết."
Nói xong anh ấy không đợi họ trả lời mà đã vội quay lưng bỏ chạy.
Tiêu Nhi cúi đầu xuống, thấy hai bàn tay đan vào nhau, trên má thoáng hiện một vệt ứng hồng. Nó giống như một phản xạ có điều kiện, chính Lục Thiên Bảo cũng không nhận ra.
Hoắc Kiến Phong xiết chặt bàn tay, trịnh trọng nói: "Xin lỗi, Tiêu Nhi, không những anh mang mọi thứ về nhà họ Hoắc mà còn để trên lưng em phải gánh những chuyện vốn dĩ không hề liên quan đến em."
Tiêu Nhi cười tủm tỉm, dùng sức cầm lấy tay anh: "Hay quả. Sau này cuối cùng em và con trai cũng có thể nuôi anh rồi. Về phần bác gái, có lẽ là chúng ta đã làm tổn thương bà ấy. Hơn nữa em là bác sĩ, đang nghiên cứu cái này, đây là cơ hội tốt nhất để em nghiên cứu loại bệnh khó này. Dù bà ấy chỉ là người lạ, em cũng sẽ cố gắng hết sức."
Cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói nhanh "Xem ra đêm nay chúng ta không cần phải về, chúng ta đi lên cùng bà nội đi?" "Được."
Hoắc Kiến Phong đáp lại một cách ngắn gọn, bàn tay hai người càng siết chặt hơn.
Ngày hôm sau, sáng
Mặt trời còn chưa lên, ông cụ Tiêu Thiên Đức đã sớm rời giường.
Ông cụ mặc quần áo tử tế, rón rén đi xuống cầu thang, đúng lúc thấy Vân Thiên từ phòng thí nghiệm dưới đất đi lên. "Ông ngoại dậy sớm quá."
Hai mắt đối diện nhau, cậu nhóc ngay lập tức cúi đầu chào. Cậu bé mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt và quần yếm kẻ caro màu xám, thân hình nhỏ nhắn đứng thắng tắp, nhưng quần áo đầy nếp nhăn, khuôn mặt trắng bệch cũng lấm lem vết bẩn, đặc biệt là đôi mắt đỏ hoe như mắt thỏ.
Ông cụ Tiêu vô cùng thương yêu, lo lắng nói: "Đứa cháu nhỏ này, con bị sao vậy?" Vân Thiên không trả lời, cậu bé mím môi, ngoắc tay ra hiệu: "Ông ơi, ông đi với cháu đi, cháu có quà cho ông nè." "Quà sao?"
Ông cụ Tiêu tò mò cau mày rồi chậm rãi đi theo cậu bé vào phòng thí nghiệm dưới lòng đất.
Trong phòng thí nghiệm, một vật thể cao đứng trong khoảng trống ở giữa, được phủ một lớp vải dày che lại. Vân Thiên đứng bên cạnh, dùng tay làm dấu mời: "Ông ngoại, mời ông mở màn."
Ông cụ Tiêu càng trở nên tò mò hơn.
Ông cụ đi tới, vén tấm vải che nắng lên, không khỏi sửng sốt: "Đây, đây là ông?"
Tấm vải che rơi xuống, và một người máy giống hệt ông cụ Tiêu xuất hiện. Ông ấy chớp chớp đôi mắt sắc lẻm, mở miệng lặp lại lời nói của ông cụ: "Đây, đây là ông sao?"
Cùng một giọng nói, cùng một giọng điệu, thậm chí thần thái cũng giống như đúc, thật giả lẫn lộn
Vân Thiên nặng nề gật đầu: "Vâng. Ông ngoại, cháu muốn ông ấy thay thế ông hoàn thành giao dịch đó."
Không ai nghiêm túc nói với cậu bé những điều này, nhưng mọi người cũng không cố ý che giấu cậu, cùng với tài năng nhìn thấu thế giới của bản thân, Vân Thiên biết gần đây ở nhà đã xảy ra những chuyện gì.
Ông cụ Tiêu kích động đến rưng rưng, cố gắng hết sức kiềm chế cảm xúc ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu cậu bé: "Đứa cháu nhỏ, cháu đúng là thiên tài. Để làm cái này cho ông ngoại, có phải cháu đã thức suốt đêm không ngủ không?"
Vân Thiên chớp đôi mắt khô khốc, nói: "Cháu còn trẻ, không sao cả. Thức một hai đêm không sao đâu."
Trái tim của ông cụ Tiêu như mềm nhũn ra, nhẹ nhàng ôm Vân Thiên vào lòng: "Đứa cháu nhỏ này, cảm ơn cháu. Cháu là niềm tự hào của ông bà ngoại. Không, cháu là niềm tự hào của cả nhà, ông tự hào về cháu."
Cái cắm nhỏ nhắn của Vân Thiên tựa vào trên vai ông cụ, thân mật có một cái: "Ông nội, để ông ấy thay ông đi? Nếu ông không an tâm, cháu sẽ biểu diễn chức năng của ông ấy cho ông xem trước nhé."
Vân Thiên vừa nói xong thì chui khỏi lồng ngực ông cụ, khởi động người máy tự chủ vận hành kiểu mẫu.
Ngay lập tức, robot bắt chước dáng vẻ của ông cụ đi quanh phòng, thỉnh thoảng đưa ra vài câu hỏi hoặc nhận xét về đồ đạc trong phòng, y như một người bình thường.
Anh mắt ông cụ Tiêu nhìn về phía người máy, vừa vui mừng vừa cảm động: "Cục cưng, cháu thật là giỏi. Không chỉ giống nhau về ngoại hình mà giọng nói và ngữ điệu cũng giống nhau, không cần ra lệnh, hơn nữa không cần chỉ huy mà có thể tự chủ. Nếu không phải ông là bản gốc thì ông có thể bị lừa luôn.
Vân Thiên kiêu ngạo nâng cầm: "Vậy là ông đồng ý rồi a?" Ông cụ Tiêu thu hồi ảnh mât, nhìn khuôn mặt non nớt của Vân Thiên rồi lắc đầu: "Không được, ông sẽ đích thân đi."
Vân Thiên cau mày: "Tại sao? Nếu ông thấy cháu làm chưa đủ tốt, chúng ta vẫn còn thời gian, cháu có thể cải tiến nó mà" Ông cụ Tiêu củi xuống lau dầu dính trên mặt cậu bé, giọng đầy yêu thương: "Cháu đã làm rất, rất tốt, để cho ông ngoại mở rộng tầm mắt, thậm chí có thể nó là đầy kinh ngạc. Nhưng không thể thay đổi được quan hệ người với người. Ông ngoại muốn trao đổi với bọn họ, còn phải tiếp xúc trực tiếp để lấy tin tức có ích, cho nên ông phải tự mình đi."
Nhìn thấy Vân Thiên mím môi mà vẫn muốn mở miệng, ông cụ Tiêu nói thêm: "Cục cưng, ông ngoại biết cháu thương ông, nhưng cháu phải tin ông ngoại. Ông ngoại có thể tự mình giải quyết việc nhỏ này."
Nhìn thấy sự kiên trì của ông cụ, lông mày Vân Thiên hơi nhíu lại, buông lỏng rồi lại nhíu chặt, cuối cùng chỉ có thể bất lực nói: "Vẫn còn thời gian, chúng ta cùng nghĩ lại một chút." "Được rồi, vậy thì nghĩ lại một chút."
Ngoài miệng thì ông cụ Tiêu đáp ứng, nhưng trong thâm tâm ông cụ vẫn quyết tâm tự mình giải quyết sự việc. Tổ tiên để lại tai hoa ngầm, ông cụ không thể để người nhà dính vào được.