"Không biết, làm sao mà cô có thể không biết được?”
Hoắc Vân Hạo tức giận đến mức nhảy dựng lên, muốn đánh cô.
Hoắc Tuấn Tú kéo cậu ta lại: "Vân Hạo, không được vô lễ!.
Ôn Thục Nhi rụt người lại lùi lại một bước, bất lực giải thích: "Tôi thật sự không biết mà!".
Cô chỉ ra những vết thương trên tay và những vết bẩn khắp người: "Cậu nhìn xem, tôi đã bị họ đánh thành bộ dạng gì rồi? Đâu.
thể đánh trả được? Nếu cậu nhất quyết nói là có liên quan tới tôi, vậy chắc có thể là sự xui xẻo của tôi đã ám lên người bọn họ.
Cậu biết đấy, những người dính dáng với tôi đều rất dễ gặp xui xẻo."
Hoắc Vân Hạo biết rõ không có căn cứ khoa học, nhưng vẫn chột dạ lùi lại một bước: "Cô đừng nói nhảm với tôi, có phải là cô đã bỏ thuốc bọn họ rồi không?".
Bỏ thuốc?.
Ánh mắt Ôn Thục Nhi chìm xuống, không còn tâm tư trêu chọc Hoắc Vân Hạo.
Cô cúi người về phía Hoắc Tuấn Tú nói: là.
"Anh cả, tôi vội đi học, nên đi trước đây."
Khi lời nói vừa dứt, cô quay người và rời đi.
Hoắc Tuấn Tú nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô, khóe miệng lộ ra một chút hứng thú.
Thú vị đấy, có vẻ như cô gái này, còn có nhiều thuộc tính đang ẩn giấu!.
Hoắc Vân Hạo nhảy dựng lên muốn đuổi theo, nhưng lại bị Hoắc Tuấn Tú kéo.
lại, chỉ có thể hậm hực bỏ qua.
...
Trường học, nghỉ giữa tiết.
Triệu Thanh Xuân đẩy Ôn Thục Nhi cùng nhau đi vào nhà vệ sinh, nhìn thấy dáng đi của Ôn Thục Nhi hơi thiếu tự nhiên, cô ấy cau mày nghi ngờ: "Thục Nhi, sao hôm nay cậu đi đứng lạ thế? Không phải là bị bệnh trĩ rồi chứ?".
Ôn Thục Nhi bất giác khép chân lại, đỏ mặt, thấp giọng nói: "Đừng nói nhảm, tôi không có bị bệnh trĩ."
"Vậy cậu đây là?”
Triệu Thanh Xuân hỏi đến cùng.
Cô ấy nắm lấy cánh tay Ôn Thục Nhi, nghiêm túc nói: "Đừng nói dối đấy! Mau khai thật ra cho tôi".
Ôn Thục Nhi hai má nóng bừng, cô nhìn xung quanh chắc chắn không còn ai, mới hạ giọng nói nhanh: "Hôm qua tôi đã động phòng rồi."
Giọng nói văng vẳng bên tai, Triệu Thanh Xuân ngây ra, một lúc lâu sau mới.
đoán được từ vẻ mặt xấu hổ của Ôn Thục Nhi, kêu lên: "Trời ơi! Thục Nhi, cậu đã âm thầm làm chuyện lớn như vậy rồi sao..."
Ôn Thục Nhi giật mình, nhanh chóng vươn tay che miệng cô ấy lại: "Suyt, cậu nhỏ giọng chút đi."
Mặt đỏ như cua hấp, mắt cảnh giác quét xung quanh vì sợ có người đột ngột đến gần.
Triệu Thanh Xuân tỉnh táo lại, nhanh chóng thu nhỏ giọng nói.
Cô ấy nắm lấy vai Ôn Thục Nhi, ghé vào lỗ tại cô nói: "Nếu chức năng ở phương diện đó của anh ấy vẫn bình thường, vậy có phải chứng minh là chân anh ấy đã khỏi rồi không?".
Ôn Thục Nhi gật đầu, ghé vào tai cô ấy nói: "Tôi cũng cảm thấy như vậy.
Trước đây tôi cảm thấy tình hình của anh ấy rất nghiêm trọng, vì vậy tôi không kiểm tra chút nào về vấn đề này.
Bây giờ xem ra, chắc là anh ấy chỉ là không có cảm giác ở bộ phận từ giữa đùi trở xuống.
Tình trạng này, chắc là vẫn có thể chữa khỏi được".
Triệu Thanh Xuân không nhịn được cười thành tiếng, mờ ám chớp chớp mắt: "Được đấy, Thục Nhi, lấy thân để chữa bệnh, thật là khiến người ta cảm động mà!".
"Cút!" Ôn Thục Nhi hờn dỗi lườm cô ấy, ngại ngùng cúi đầu.
Triệu Thanh Xuân ôm lấy bả vai của cô, không để cô vùng vẫy ra, cười nham hiểm hỏi: "Nói cho tôi biết đi, cảm giác như thế nào? Có phải là như trong tiểu thuyết, phê lên tận nóc nhà không?".
Ön Thục Nhi cau mày, đau khổ lắc lắc đầu: "Tôi không biết, chỉ cảm thấy rất đau".
"Ừm, trong tiểu thuyết cũng nói rằng, lần đầu tiên đều sẽ đau".
Triệu Thanh Xuân vỗ vai cô an ủi: "Không sao đâu, hôm nay quay về cố gắng hơn nữa.
Đợi khi cậu biết được chiều dài của anh ấy, và anh ấy biết được độ sâu của %3D cậu, thì..."
Cô ấy chuyển chủ đề nhanh đến mức cô không kịp phòng bị!.
Ôn Thục Nhi dở khóc dở cười lườm.
Triệu Thanh Xuân, ngắt lời: "Cậu cũng dâm quá rồi! Hình tượng học sinh xuất sắc của cậu đã tan vỡ rồi! Tôi sẽ cắt xít cậu ba phút."
Cô nói xong liền hất tay Triệu Thanh Xuân, chạy lên lầu.
Triệu Thanh Xuân nhìn theo bóng lưng của cô, sốt sắng nhắc nhở: "Cậu từ từ thôi, coi chừng chân đấy!".
Ôn Thục Nhi loạng choạng, suýt nữa thì đập đầu vào lan can.
Thanh Xuân thối tha này, đợi khi cậu có bạn trai, hãy xem tôi sẽ xử lý cậu như thế nào nhé!.
Tòa nhà học, trên tầng thượng.
Gió mát thổi qua gò má, Ôn Thục Nhi thở ra một hơi thật dài, hơi nóng trên mặt mới biến mất.
Xác nhận rằng không có ai xung quanh, cô lấy điện thoại ra và bấm số của Hắc Diệm.
Hắc Diệm đang định gọi điện cho Ôn Thục Nhi, vừa nhìn thấy dãy số, lập tức.
nhấc máy: "Thục Nhi, anh cũng đang định tìm em!".
Ôn Thục Nhi cười hiểu ý: "Hì hì, có phải anh muốn nói cho em biết về bệnh tình của Kiến Phong không?".
"Thông minh đó?”
Hắc Diệm phản ứng lại: “Em đã đi gặp cậu ấy rồi sao?.
"Vâng."
Ôn Thục Nhi đáp: “Tối hôm qua em qua đó, cảm thấy sức khỏe của anh ấy đã cải thiện đáng kể.
Anh Diệm, khoảng thời gian này, thật là vất vả cho anh rồi”
Hắc Diệm khẽ cười: "Không vất vả đâu.
Em nói đúng, nếu đã tiếp nhận bệnh nhân, bất kể thân phận địa vị của người ấy như thế nào, đều phải chữa trị cho tốt.
Mấy ngày nay khi anh châm cứu, anh cũng thấy cơ bắp của cậu ấy càng ngày càng săn chắc lại rồi."
Quả nhiên giống như phán đoán của Ôn Thục Nhi hoàn toàn yên tâm, khéo mình.
léo nịnh bợ, "Cho nên, em mới nói anh Hắc Diệm là người vững vàng nhất, biết nghĩ cho đại cục nhất mà".
Cô dừng lại, nói tiếp: "Bây giờ xem ra, phương án điều trị của chúng ta tuy có chút mạo hiểm, nhưng quả thực có hiệu quả.
Anh Diệm, sau này vẫn phải làm phiền anh, tiếp tục hao tâm tổn trí, tuyệt đối đừng để gián đoạn."
Hắc Diệm cười: "Ừm, đừng lo lắng! Em đã nói anh là người vững vàng nhất.
Nếu không xử lý tốt được chút chuyện này, thì đúng là uổng công em nịnh bợ rồi."
Ôn Thục Nhi cười lớn: "Haha, anh Diệm, anh cũng bị nhiễm em rồi, thỉnh thoảng đùa một chút mới vui vẻ được!".
"Xem ra định vị của em về bản thân, cũng rất rõ ràng mà!”
Hắc Diệm cười theo: "Được rồi, anh phải chuẩn bị đi đến đó, nên sẽ không nhiều lời với em nữa rồi.
Nếu có chuyện gì, chúng ta có thể gọi điện thoại bất cứ lúc nào”
"Được thôi! Vất vả cho anh rồi!" Ôn Thục Nhi ngọt ngào trả lời.
Cô cúp điện thoại, nhìn bầu trời bao la rộng lớn đằng xa, hàng lông mày nhíu lại cuối cùng cũng đã giãn ra.
Cho dù thế nào, miễn là Kiến Phong có thể lành lại và yên ổn là đủ rồi.