Cô nói mà nước mắt rơi như mưa: "Họ là nhóm đầu tiên xung trận, họ đã cứu được con, cứu được bọn con, nhưng mà không ai trong số họ sống sót trở về. Máu nhuộm đỏ biển, bọn con sợ sẽ thu hút cá mập đến, lại sợ bọn cướp biển đuổi theo, đến cả thi thể của họ cũng không cách nào lo cho chu toàn đã phải vội vàng tháo chạy. Chú hai ơi, có phải con vô dụng không? Liệu bố có trách con không? mắt cô đỏ hoe, trong mắt ngập tràn sự hổ thẹn xen lẫn sợ hãi, cô năm lấy tay Peter Hoàng, cứ thể siết chặt.
Nhìn thấy sự ỷ lại và kinh hãi vô cùng của cô, trong tích tắc chút nghi ngờ của Peter Hoàng dần dần tan biến, ông ta vỗ về cô: "Không có đâu, không có, con là quan trọng nhất. Vào thời khắc quan trọng như vậy, giữ được mạng sống của mình mới là điều quan nhất, con không có làm sai. Chú kh trách con và bố con cũng sẽ không trách con.
Đinh Thanh Thanh dường như vẫn chưa tin nuốt nước miếng hỏi lại: "Có thật không?" "Thật hai bảo với con." Peter Hoàng năm tay cô và đỡ cô đứng lên: "Bây giờ con từ từ nghĩ lại xem, con có nhớ dáng vẻ của mấy tên cướp biển đó không? Hay là tàu của chúng như thế nào, có kí hiệu gì không?
Thanh Thanh ngoan ngoãn đứng thẳng dậy, nghiêm túc nghĩ lại rồi lắc đầu: "Con không nhớ nữa, tình cảnh lúc đó vô cùng hỗn loạn. Thuyền của bọn họ hình như cũng cướp từ chỗ khác, trang bị cũng vô cùng hỗn độn, dáng vẻ khác nhau, cho nên chắc chắc không phải cùng một chỗ mà ra " Vì vậy, tôi hoàn toàn không nhìn thấy gì cá. Có điều, lúc bọn con lại gần xác chết trên thuyền, có lây được một cái cúc áo mà một người thủy thủ năm rất chặt trong lòng bàn tay, chắc là bắt được từ trên người của một tên cướp biển. "
Phi.
Đinh Thanh Thanh nói rồi ngoái đầu nhìn về phía Dịch Tiểu Đọc truyện mới nhất tại Truy ện88.net
Dịch Tiểu Phi vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, cô đứng ở bên canh lặng lẽ khóc. Nhìn thấy ánh mắt ra hiệu của Đinh Thanh Thanh, cô nhanh chóng lau đi nước mắt, cẩn thận lấy ra một cái hộp từ trong cái túi nhỏ, đưa cho Peter Hoàng.
Peter Hoàng cầm lấy chiếc hộp mở ra, năm trên lớp vải nhung đen là một cái cúc áo. Những vệt máu lấm tấm trên tất chiếc cú đã khô hản, nhưng vẫn lờ mờ nhìn ra được trên cúc áo có một cái logo. "Chú hai, chú có nhìn ra được đây là kí hiệu gì của bọn hải tặc không?" Đinh Thanh Thanh nghiêng đầu ra, lo lăng hỏi.
Peter Hoàng lắc đầu: "Không nhìn được, nó mờ quá rồi.Chú sẽ mang về, rồi đem đến phòng thi nghiệm để làm hóa nghiệm phục hồi xem sao mới biết được."
Vừa nói, ông vừa đóng nắp lại, bỏ hộp vào túi, đưa mắt nhìn đám người phía sau Đinh Thanh Thanh: "Mấy gương mặt mới mẻ này đều là lần này con đưa về chơi sap?"
Định Thanh Thanh ngừng khó lau nước mắt và chua chát nói: "Dạ phải! Mới đầu còn vui vẻ hồ hởi dẫn mọi người đến chơi lầm, nhưng bây giờ thì hay rồi, khởi đầu đã không thuận lợi, giờ chẳng còn chút tâm trạng nào cả. Chết tiệt, tức chết đi được mà. Chú hai, chú nhanh chóng quay về nhé, nhất định phải giúp con tim cho ra bọn khốn nạn kia. " "Được được, con yên tâm, chú hai nhất định không để cho con chịu ẩm ức oan mạng như vậy được." Peter Hoàng trấn an mấy câu rồi vẫy tay ra hiệu cho Ward đang đứng ở trên bờ. ward vội vã đi đến: "Cậu hai, cô hai, cô Dich."
Nhìn thấy dáng vẻ của Đinh Thanh Thanh, anh liền cau mày đau lòng, nhưng thấy Peter Hoàng không nói gì, anh cũng không hỏi nhiều.
Peter Hoàng hất cắm về phía mấy người đứng sau Đinh Thanh Thanh: "Đưa bọn họ về thu xếp chỗ ở trước. Những người nào cần đi bác sĩ kiểm tra thì đi kiểm tra, cần nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi. Anh hai đã thu xếp ổn thỏa tiệc đãi khách rồi, tối nay mọi người đều đến tham gia nhé " "Vâng" Ward kính cẩn đáp rồi đến đón cả đoàn người xuống tàu. Đọc truyện mới nhất tại Truyện88.net
Đinh Thanh Thanh gật đầu về phía họ: "Đây là trợ thủ đắc lực nhất của ba tôi. Mọi người không cần phải lo lắng, cứ đi cùng ông ấy đi. Tối nay chúng ta gặp lại nhau sau nhé."
Nhìn đoàn người cùng với Ward đi xa dân rồi Peter Hoàng đích thân đến đỡ Đinh Thanh Thanh xuống thuyền. Nhìn thấy Dịch Tiểu Phi đứng cách đó không xa, cứ thút tha thút thít khóc, thấp giọng nói: "Không phải anh hai báo con thả có Dịch Tiểu Phi này đi rồi sao? Sao con còn chưa thả đi nữa?" Đinh Thanh Thanh nghiêng người liếc nhìn Dịch Tiểu Phi cũng hạ giọng nói: "Không phải con không muốn thả cô ta đi, mà là cô ấy không muốn đi. Là cô ta cứ mặt dày mày dạn bám riết theo con, con chỉ đành dẫn theo cô ấy cùng đi. Nhưng sau đó tôi nghĩ lại, thật ra không để cho cô ấy quay về cũng tốt, dù sao để cô ấy quay lại cũng khá rủi ro. Chúng ta cũng không biết sau này bố muốn giải quyết Tiêu Nhi và Hoắc Kiến Phong thế nào. Nói cho cùng thì quan hệ của ông Dịch với bọn họ là như thế nào cũng ta cũng không biết chắc. Chi bằng cứ giữ cô ấy lại đây, sau này ngộ nhỡ.."
Khi nói lời này, cô làm điệu bộ giết người, sau đó nói tiếp: "Hơn nữa đến lúc xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì cùng nhau giải quyết. Thêm cô ta cũng không thừa, không có cô ta cũng không thiếu, nhưng mà ít ra vẫn giảm được ít nhiều rủi ro. "Nguy hiểm thì cũng không phải là nguy hiểm gì. Chỉ dựa vào cô ta và người cha nhát như rùa rụt cổ của cô ta, cũng không gây ra được sóng to gió lớn gi." Peter Hoàng cong môi khinh thường, ánh mắt nhìn Đinh Thanh Thanh, lập tức ánh lên vẻ ôn nhu dịu dàng "Nhưng Thanh Thanh của chúng ta đã thực sự trưởng thành rồi. Con biết nghĩ cho đảo minh, nghĩ cho mọi người. Tâm tư tỉ mỉ, tính toán bài bản, chủ hai rất tôn trọng con, ủng hộ con, "Chủ hai đúng là người hiểu con nhất!" Đinh Thanh Thanh cười hi hi khoác tay Peter Hoàng, trong lòng khấp khởi vui mừng.