Hoắc Kiến Phong ẩm Vân Thiên xuống xe, nhìn thấy trên mặt cùng tay hai cha con đầy vết máu, trong lòng Tiêu Nhi như bị mảnh thủy tinh cửa qua, ngay cả hít thở cũng khiến lồng ngực trở nên đau nhói. Cô siết chặt tay, cổ nén lại hai hàng nước đã ầng ậc nơi mi.
Cô vươn tay đón lấy Vân Thiên từ tay Hoắc Kiến Phong, thoăn thoắt đặt lên cán nhân viên y tế nhanh chóng đưa đi. Da thịt tiếp xúc chỉ trong vài giây nhưng Tiêu Nhi có thể cảm nhận được hơi thở yếu ớt, cơ thể dần lạnh đi của đứa nhỏ. Trái tim đau đớn đến mức có phải răng, cản chặt khỏe môi, khiến trong không khí vương cả mùi máu tanh. Vậy mà bề ngoài Tiêu Nhi vẫn phải thể hiện rằng mình vẫn ổn, không hề lộ ra bất kì sơ hở nào.
Cô nuốt ngụm nước bọt, đem cả hương vị của máu nuốt xuống họng, bình tĩnh hướng dẫn đưa Vân Thiên vào phòng cấp cứu. Bầu không khí lúc bấy giờ cực kì căng thẳng, bất kì ai cũng không dám lên tiếng, chỉ duy động tác là phối hợp cực kì ăn ý. Lối đi đã được khai thông từ rất sớm, không hề có người. Tiếng bánh xe lăn trên hành lang bệnh viên phát ra thanh âm lạch cách, như thể đang lăn vào lòng mọi người. Ánh đèn rọi xuống gương mặt tuấn dật của Vân Thiên, đáng tiếc dòng máu đỏ đen vương khắp gương mặt càng khiến làn da trắng bệch của thiếu niên hiện lên rõ ràng, làm người khác không tránh khỏi sợ
Rốt cuộc, cửa phòng cấp cứu cũng mở ra. Nhân viên y tế vội vàng đẩy Vân Thiên vào trong, Hoắc Kiến Phong vô thức muốn đi theo liền bị Tiêu Nhi chặn lại. "Đừng lo, có em ở đây rồi."
Khi cha xảy ra chuyện, Tiêu Nhi nói rằng, có cô ấy ở đây rồi! Khi con trai xảy ra chuyện, Tiêu Nhi lại lần nữa trấn an anh, nói với anh hiện tại đã có cô ấy lo liệu mọi thứ!
Hoắc Kiến Phong năm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn của cô, siết thật chặt nhưng câu từ đến bên khóe môi lại chẳng tài nào có thể thốt ra được. Nếu như anh học Y, nếu như anh có thể bảo vệ tốt cha cùng con trai mình, phải chăng mọi áp lực mà Tiêu Nhi phải gồng gánh ở thời điểm hiện tại sẽ không còn nữa, đúng chứ?
Tiêu Nhi đương nhiên biết Hoặc Kiến Phong đang nghĩ gì, cô nhẹ nhàng năm lại tay anh. "Không sao, chỉ cần cả hai chúng ta cùng nhau cố gắng là được. Mọi việc ở bệnh viện cứ để em lo, anh quay về hỗ trợ cảnh sát điều tra đi đã. Nhất định phải tìm ra kẻ đã hạ độc con trai mình, truy rõ nguyên nhân.”. Chap mới luôn có tại -- TRUMTR UYEN.c om --
Tiêu Nhi nhắc đến chuyện này, thanh âm đặc biệt nghiêm túc. Nếu như để cô biết được kẻ chủ mưu thật sự đứng đẳng sau chuyện này, cô nhất định sẽ băm vằm hắn ta ra thành trăm mảnh! Hiện tại hai việc đều quan trọng như nhau, cả anh lẫn cô phải cùng nhau cố gắng đương đầu.
Hoắc Kiến Phong gật đầu, lưu luyển buông tay cô ra. Thanh âm anh trầm đục, mang theo sự quyết tuyệt vô cùng lớn. “Em yên tâm, anh nhất định sẽ tìm ra kẻ đã hãm hại Vân Thiên!” Tiêu Nhi nghe được lời cam đoan mới yên tâm xoay người bước vào phòng cấp cứu. Thời điểm cánh cửa đóng lại cũng là lúc bước chân trầm ổn, bình tĩnh của cô biến mất, thay vào đó Tiêu Nhi lao đi như một cơn gió đến ngay giường bệnh.
Vân Thiên vẫn còn đang đợi cô!
Ở bên ngoài phòng cấp cứu, Hoắc Kiến Phong dần bình tĩnh trở lại. Anh tìm kiếm trong danh bạ và gọi ngay cho Lục
Thiên Bảo, "Kiến Phong, Đức Cường vừa gọi cho mình, mình đã biết tin rồi. Bây giờ người của mình đang trên đường đến bệnh viện. Đừng lo, mình tuyệt đối sẽ không để con trai cậu xảy ra chuyện đâu"
Vừa nhấc máy, Lục Thiên Bảo đã vội vàng lên tiếng trước, thanh âm nghiêm túc và cam đoan một cách vô cùng chắc chăn. "Vân Thiên ở bệnh viện này thì cậu hoàn toàn không cần phải lo. Hiện tại cậu nên về nhà để thu xếp mọi chuyện ổn thỏa trước đi đã. Bà dù sao cũng đã lớn tuổi, phải liên tục trả lời những câu hỏi từ phía cảnh sát, thân thể sẽ không chịu nổi. Hơn nữa cậu đừng quên phải tìm người đáng tin cậy để nhờ vả và hợp tác, đề phòng có người hãm hại từ bên trong. Cho dù trong thời gian này không tìm ra được thủ phạm thì ít nhất cũng phải tra ra nguồn gốc của thuốc độc. "Minh hiểu rồi."
Sau khi cúp máy, Hoắc Kiến Phong siết chặt điện thoại trong tay, đôi mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo, viền mắt thoáng đỏ bừng. Trước khi rời khói bệnh viện, anh lần nữa quay đầu nhìn về hướng phòng cấp cứu.
Nhìn thấy Hoắc Kiến Phong, ông Hạ cung kính cui chào. "Cậu ba, giờ chúng ta đi đâu ạ?" "Về nhà."
Anh chỉ đơn giản nói hai từ, thanh âm đầy dứt khoát.