Hoắc Tuấn Nghĩa hoảng sợ, vội vàng gọi điện thoại cho bác sĩ.
Sau khi kiểm tra, bác sĩ buông ống nghe xuống, nghiêm túc nói: "Cậu ba thân thể vốn hay bị suy nhược, lại thêm mấy ngày gần đây phơi sương, nắng nóng, làm cho tim phổi bị tổn thương, anh ấy cũng mấy ngày liền chưa ăn cơm.
Lúc nãy thì đột ngột uống thuốc nóng, làm cho các mao mạch máu co rút lại, khiến cho thực quản xuất huyết.
Nhìn số lượng máu chảy ra, có vẻ không là vấn đề gì lớn, tôi kê cho cậu ấy một ít thuống uống trước.
Nhưng cậu ba không thể tiếp tục ngồi ở chỗ này nữa, phải trở về để hồi phục sức khỏe "Trước khi tìm thấy được cô ấy, tôi tuyệt đối sẽ không rời khỏi chỗ này."
Vừa dứt lời, Hoắc Kiến Phong hờ hững xoay người lại, không hề để ý lời nói của bất cứ ai.
Hoắc Tuấn Nghĩa cùng Ngô Đức Cường nhìn nhau rồi đồng thời bất bực thở dài.
Hoắc Tuấn Nghĩa không dám bất cẩn nên mời bác sĩ ở lại đây, lỡ khi Hoắc Kiến Phong lại có vấn đề gì xảy ra, có ông ấy bên cạnh sẽ kịp thời cứu chữa.
"Cám ơn anh, cậu hai."
Ngô Đức Cường cảm kích.
"Cảm tạ cái gì, tuy rằng chúng tôi không phải cùng một mẹ, nhưng chúng tôi vẫn là anh em cùng cha, là anh em ruột của nhau."
Hoắc Tuấn Nghĩa bất đắc dĩ nhìn sang bóng dáng của Hoắc Kiến Phong, vỗ vỗ bả vai của Ngô Đức Cường: "Cậu ở đây chăm sóc nó thật tốt nhé, tôi trở về cầu xin bà nội lần nữa xem xem bà ấy có thể tới đây khuyên nhủ Kiến Phong để nó chịu trở về nhà hay không."
"Được."
Ngô Đức Cường cúi đầu: "Cảm ơn anh."
Bà cụ nhà họ Hoắc, đến bây giờ vẫn không đến.
Mặt trời chói chang như thiêu đốt, mưa dầm, cuồng phong...
Sao và mặt trời luân phiên nhau, bảy ngày bảy đêm đã trôi qua.
Sáng sớm ngày thứ tám, cảnh sát trưởng Phong mang theo một đám người tới đứng ở phía sau Hoắc Kiến Phong.
"Cậu ba, thật sự xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức! Đây là tất cả những gì chúng tôi tìm thấy được..."
Một vài bộ đồng phục học sinh màu xanh và trắng, một nửa đôi giày thể thao bị nước biển ngâm thành màu xám, một dây đeo cặp học sinh bị cắt rời và vài chai vô trùng chứa nhiều mẩu thịt và xương khác nhau.
Đồng phục học sinh, từ giày thể thao đến quai đeo cặp sách đều dính vết máu từ đỏ đến đen.
Nhất là trên nửa chiếc giày đó, còn lưu lại rất rõ ràng dấu răng của một loại động vật cắn xé.
Mọi thứ xuất hiện ở đó đều đang âm thầm chứng minh một điều.
Ôn Thục Nhi đã chết, không còn một mảnh xương!.
Gió biển nức nở thổi qua, sóng lớn rít gào xô vào vách đá, âm thanh đập vào lòng người từng tiếng vỡ vụn.
Ngô Đức Cường che miệng lại, cố hết sức không để nước mắt mình chảy ra nhưng vẫn không tài nào ngăn nổi nó.
Hoắc Kiến Phong hai tay dùng sức nắm chặt lấy tay vịn xe lăn, các khớp xương nơi ngón tay đã trở nên trắng bệch.
Hai tròng mắt bây giờ đã đỏ hoe, anh từ từ mở miệng, giọng nói khàn khàn giống như con dao lạnh ngắt, quát thẳng vào mặt mấy người đang đứng trước mặt: "Các người cho tôi xem mấy thứ này để làm gì? Không tìm được thì cứ tiếp tục đi tìm, mãi đến khi tìm thấy được mới được nghỉ!".
Chỉ nói một câu nhưng anh suýt chút nữa là rống lên, mắt trợn trừng muốn nứt ra.
Cảnh sát trưởng Phong run rẩy, nhắm mắt lại.
Anh đã từng gặp qua những tên đạo tặc hung hãn nhất, ánh mắt anh ấy lúc này cũng không hơn người trước mắt, người đàn ông này dường như đã sắp sụp đổ.
Anh kiên nhẫn nói: "Cậu ba, các bằng chứng pháp y cũng đã được kiểm chứng cẩn thận, mặt trên toàn bộ những vật này đều có dấu vết của da mợ ba, thậm chí còn có máu, có thể chứng minh tất cả những thứ ở đây đều thuộc về mợ ba.
Mà số vết máu lớn như vậy cũng được kiểm chứng là của mợ."
Anh chỉ tay vào những chiếc chai vô trùng màu xanh: "Đây là những bộ xương và cơ chúng tôi tìm được ở vùng biển gần đó, hài cốt này đều thuộc về cô ấy, chứng thực toàn bộ đều là của cơ thể mợ ba.
Từ đó chúng tôi đưa ra suy luận rằng, mợ ba đã tử vong sau khi bị rơi xuống, hơn nữa, phần lớn thi thể của cô ấy cũng đã bị sinh vật biển ăn mòn."
Cô ấy đã chết!.
Thật sự không còn một mảnh xương!.
Ngô Đức Cường nghe đến đây khóe miệng không ngừng run rẩy, cố kìm lại nhưng nước mắt vẫn không ngừng lăn dài.
"Cậu ba, xin lỗi cậu! Tại đây sự kiện thượng, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi, không thể tiếp tục hao phí nhân lực và sức lực nữa, thật xin lỗi cậu "
- Cảnh sát trưởng Phong cùng đội cứu hộ trịnh trọng hướng về phía Hoắc Kiến Phong cúi đầu: "Cậu ba, xin cậu nén bi thương!".
Anh giao cho người hầu đem những thứ thuộc về Ôn Thục Nhi đặt lên bàn, sau đó cùng đội người lặng lẽ rời đi.
Hoắc Kiến Phong nhìn đống đồ vật chết chóc kia, tay càng ấn mạnh vào xe lăn, vai, một mảng bóng tối bao trùm trong con ngươi sâu thẳm.
"Không, không phải như thế đâu.
Cô ấy không thể chết như thế được" -Anh bỗng nhiên tê rống lên một tiếng, một tay hất mạnh cái bàn đi, lao về phía vách đá dựng đứng: "Các người không tìm, thì tự mình tôi đi tìm! Tôi sẽ tìm được cô ấy, nhất định sẽ tìm được cô ấy."
Trọng tâm bị dịch chuyển, cả xe lăn lẫn Hoắc Kiến Phong nặng nề, anh nhắm thẳng xuống phía dưới mà lao tới, ngã văng ra ngoài.
"Cậu ba!".
Ngô Đức Cường kinh hãi hét lên, đột nhiên bật dậy, ôm lấy hai chân của anh, liềm mạng giữ chặt anh lại.
Xe lăn vẫn tiếp tục dọc theo vách núi, va vào đá kêu lên lách cách, chỉ trong nháy mắt liền rơi vào biển nước phía dưới, không hề dấy lên bao nhiêu sóng gió.
"Buông tôi ra, mau buông tôi ra!".
Hai tay Hoắc Kiến Phong chống xuống đất, liều mạng bò về phía trước, nước mắt lặng lẽ trượt dài trên hai gò má tải nhợt và hốc hác.
Ngô Đức Cường nghe tiếng giọng khàn khàn của anh như cơ hồ đã nói không nên lời nữa, trái tim như bị dao cứa vào.
Anh dùng lực ôm chặt, không dám thả lỏng dù chỉ nửa giây: "Người đâu rồi, mau tới đây! Bác sĩ! Bác sĩ!".
Bác sĩ đang trực gần đó lập tức chạy lại đây, vội vàng tiêm cho Hoắc Kiến Phong một liều thuốc an thần.
Những bệnh nhân như vậy, ông đã thấy qua rất nhiều lần trong bệnh viện.
Cơn đau truyền đến từ cánh tay, chất lỏng lạnh lẽo xâm nhập vào bên trong cơ thể anh, ý thức của Hoắc Kiến Phong dần dần trở nên mơ hồ, mí mắt không thể khống chế nổi mà cụp xuống nhưng miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm: "Buông tôi ra...
Để tôi đi tìm cô ấy..."