Mặt trời đã lên cao bao cây sào, ánh nắng rực rỡ xuyên qua cửa sổ chiếu vào trên giường lớn.
Có người vẫn nằm trong chăn, một đứa bé trai xinh đẹp trở mình, nửa mê nửa tỉnh hỏi: "Lucy, mấy giờ rồi?"
Lucy ngồi ở bục dưới ánh mặt trời đang đọc sách, thuận miệng trả lời: “Chủ nhận, đã trễ lắm rồi ạ.
Vân Thiên "tặng" một tiếng liền ngồi bật dậy: "Sao em không gọi anh dậy?" "Chủ nhân, không phải chính anh muốn ngủ à?"
Lucy nháy mắt mấy cái, Vân Thiên có chút xoi mói cau cau mày, khóe miệng lại cười một cái như có như không: "Rửa mặt rồi xuống lầu thôi."
Rất nhanh sau đó, Vân Thiên thu dọn gọn gàng mới mở cửa ra liền thấy Phương Thảo đang đứng ngoài cửa.
Phương Thảo mỉm cười, cô cung kính hành lễ với Vân Thiên: "Chào buổi sáng tiểu thiếu chủ, ở dưới lầu đã chuẩn bị xong bữa sáng cho cậu, mời cậu đi theo tôi."
Phòng ăn trang trí theo phong cách Trung Hoa, cửa sổ rất sạch sẽ.
Bà cụ ngồi ở vị trí chủ nhà đọc báo, bà nhìn thấy Phương Thảo dẫn
Vân Thiên xuống lầu liền lập tức lấy kính mắt xuống, bà cười híp mắt nói: "Bảo bối, cháu mau tới đây ăn bữa sáng."
Bàn tròn làm tử gỗ đỏ, phía trên có bày sữa bò, cháo hải sản, sủi cảo tôm, bánh bao,...bày đầy cả một bàn.
Bà cụ đè chân đứng lên, cần thận giải thích: "Bà không biết cháu thích ăn cái gì, bà dặn họ mỗi thứ làm một ít. Cháu tới đây ăn một chút, xem xem có hợp khẩu vị hay không."
Đồ ăn còn nóng hôi hổi, chắc là vì chờ cậu mà được hâm lại nhiều lân.
Tờ báo bà cũng đã lật tới trang cuối cùng, có lẽ bà cũng ở đây chờ cậu rất lâu.
Trong lòng Vân Thiên như có vật gì chuyển động, sắc mặt cậu vẫn lạnh lùng: "Kỷ luật nơi này không ổn, cháu ngủ dậy muộn còn có bữa sáng thịnh soạn để ăn, đừng nói là hoàng tộc, ngay cả một công ty cũng có nội quy nghiêm túc. Nếu là như thể không thể ăn cơm, cháu không ăn."
Bà cụ nghe được ý chê bai trong lời nói, bà cụ liền vội vàng giải thích: “Đều là lỗi của bà, cháu vừa tới nơi này không lâu, vẫn còn sự chênh lệch múi giờ, cho nên mới ăn trễ như vậy. Cháu tạm thời hôm nay thử ăn qua một ít, ngày mai bà nội sẽ chú ý, được không?"
Vân Thiên nhìn bữa sáng trên bàn một chút, môi cậu khẽ nhấp, lại kiên định nói: "Đây là nguyên tắc ạ."
Cậu nói xong lại lễ phép chào hỏi mọi người mới xoay người rời khỏi.
Phương Thảo mày cau lại, giọng nói nho nhỏ mang theo oán trách: "Bà chủ, tính tình cậu nhỏ cũng quá kiêu ngạo, chỉ sợ tương lai không quản giáo được. "Đang tốt đẹp như vậy trói buộc làm gì? Tôi muốn là người thừa kế không phải là con rối gỗ." Bà nhìn bóng lưng càng lúc càng xa của Vân
Thiên cùng Lucy, đôi mắt bà cụ tràn ngập vui vẻ cùng yên lòng: "Còn nhỏ đã biết tự kiềm chế lại có nguyên tắc, tương lai nhất định có triển vọng."
Đôi mắt Phương Thảo chuyển một chút lại không kìm được cười một tiếng: "Haha, bà chủ, có phải hiện tại trong lòng bà chỉ có tiểu thiếu chủ mà không có thiếu chủ nữa rồi?"
Đôi mắt bà cụ liếc về phía Phương Thảo một cái, nghiêm túc nói: "Nói bậy, trong lòng ta chỉ có bọn nhỏ
Phương Thảo cười thầm: "Vâng vâng, trong lòng trong mắt bà chủ đều là gia đình cậu chủ."
Ra khỏi dinh thự bước vào sân.
Lucy cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh, cô ấy chắc chắn không có người để ý mới nhỏ giọng nói: “Chủ nhân, anh thật sự không đói bụng sao? Mặc dù em là người máy, không cần ăn uống, nhưng tôi vừa thấy một bản đồ ăn vừa phong phú lại vừa đẹp để kia em cũng không nhịn được."
Vân Thiên bình tĩnh khiêu mi: "Không tiến bộ, anh mới không đói bụng đầu." Cậu vừa dứt lời bụng liền vang lên "ọc ọc" hai tiếng.
Sắc mặt Lucy ngẩn ra, cô theo bản năng muốn cười, nhưng là ngay lập tức, sắc mặt cô liền cứng ngắc nhìn sang một bên làm bộ cái gì cũng không nghe được.
Vân Thiên mím môi, tay nhỏ của cậu lại vuốt ve bụng nhỏ: "Hôm nay chúng ta đi tìm hiểu nơi này đi, em đi cùng anh."
Rất nhanh, Lucy liền đi theo Vân Thiên đi vào rừng trúc rậm rạp.
Gió nhẹ lướt qua, ngọn trúc lượn lờ, xanh biết một mảnh. "Chủ nhân, đây không phải là nơi ngày hôm qua chúng ta đi nhầm vào mê cung rừng trúc sao?” Lucy tò mò nhìn xung quanh: "Anh vẫn chưa chơi chán a?"
Đôi mắt Vân Thiên lộ ra chút tinh ranh: "Phải, hôm nay anh mang em chơi trò mới."
Ánh mắt Lucy ánh lên sự hưng phấn: "Chơi cái gì, chơi cái gì?” "Đi cùng anh."
Vân Thiên thần bị hất căm lên, Lucy lập tức đi theo,
Rất nhanh, hai người liền đứng dưới một chỗ núi giả có cây mây với dây leo nước. "Cái này, cái này còn có cái này."
Vân Thiên chậm rãi mà đi, tay cậu chỉ về bốn cái cây trưởng thành tốt ra nhiều lá là cây mây và dây leo: "Em cắt xuống sau đó đan thành tấm lưới.
Lucy nhìn một chút dây mây cùng dây leo to cũng bằng ngón tay nghi hoặc hỏi: "Em cắt?”
Vân Thiên cau mày, ngón tay trắng nõn của cậu chỉ lại vào chính mình: "Chẳng lẽ là anh?" "Không không không, đương nhiên là em" Lucy liền vội vàng sửa lời.
Tay chủ nhân vừa trắng vừa mềm, làm sao có thể làm loại công việc nặng nhọc này được.
Lucy lập tức tạo kiểu mẫu bên ngoài, bàn phải nhanh chóng biến thành cái kéo sắc bén, rất nhanh dựa theo chỉ thị của Vân Thiên thu dọn xong cây mây cùng dây leo, bên ra một tấm lưới to.