Anh vội vàng tiến tới phía trước Tiêu Nhi đi, tự mình tiến lại gần nói: "Phong, có gì từ từ nói, nhất định đừng có động tay động chân...Ayya!".
Lục Thiên Bảo còn chưa dứt lời liền nhận một cú đấm trời giáng vào mặt.
Hoắc Kiến Phong ra tay như điện giật, nắm lấy vạt áo phía trước của anh, nháy mắt đã đè anh xuống giường.
Chiếc giường trúc thô sơ lập tức phát ra tiếng “cót két chói tai.
“Cứu với, mau gọi lão già tới cứu tôi!" Lục Thiên Bảo một bên ôm đầu chuẩn bị đón nhận những cú đấm điên cuồng như vũ bão, một bên gào khóc bị thương như giết heo liều mạng nháy mắt nhìn Tiêu Nhi.
Tiêu Nhi vội vàng quay người đi gọi người tới giúp đỡ.
Tay của cô chuẩn bị chạm tới cửa thì cửa được đẩy từ bên ngoài vào.
Lão già cầm một cây kim châm cứu hùng hùng hổ hổ xông vào.
Hoắc Kiến Phong đem Lục Thiên Bảo đè xuống giường, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ phẫn nộ, nắm đấm nổi lên gân xanh nắm chặt lại.
Mắt nhìn nằm đấm mang theo tốc độ và sức mạnh sắp rơi xuống khuôn mặt vẫn chưa hết sưng phù, Lục Thiên Bảo tuyệt vọng nhằm mắt, hét lên một tiếng: “Cổ Thần cứu tôi!".
Nắm đấm của Hoắc Kiến Thành dừng tại vị trí còn cách mặt Lục Thiên Bảo 1 mili mét, mang theo cả đợt gió mạnh mẽ.
Mí mắt của anh không kiểm soát được mà rũ xuống, cơ thể đổ thẳng xuống giường.
Một lúc lâu vẫn chưa thấy nằm đấm rơi xuống, Lục Thiên Báo rụt rè mờ mắt, thì nhìn thấy lão già đang cất kim châm và Tiêu Nhi với bộ mặt hoảng hốt.
Anh thở hổn hển sau lần đại nạn làm anh chết hụt, lẩm bẩm nói: Dọa chết tôi rồi, dọa chết tôi rồi.
Cổ thần quả nhiên là Cổ Thần, một chiêu chế ngự lại kẻ thù, lợi hại!”
Anh đẩy thân hình Hoắc Kiến Phong lật người ngồi dậy, nhanh chóng trốn khỏi hiện trường: “Chỉ còn 0.01 giây nữa thôi là tôi sắp được nhìn thấy cầu Nại Hà rồi."
Tiêu Nhi không trả lời, căng thẳng giúp Hoắc Kiến Phong lật người lại, để anh nằm ngửa, lại kiểm tra nhịp tim và con ngươi mắt của anh.
Lão già bỏ kim châm cất vào trong một chiếc hộp nhỏ treo ở thắt lưng, không nhịn được mà nói: "Yên tâm đi! Tôi sẽ không giết anh ta đâu."
Tiêu Nhi ý thức được hành động của cô đã gây ra hiểu lầm, vội vàng cười trừ giải thích: “Tiền bối, không phải con có ý đó, con chỉ đơn thuần muốn xác định trạng thái của anh ấy”
"Có phải tất cả đều ổn đúng không, dù sao thì cô đã giao cậu ta cho tôi, tôi liền bắt cô phải ở đây cả đời, cô tự chuẩn bị tâm lý đi."
Lão già thái độ lạnh nhạt: “Cái châm này bây giờ vẫn còn chút tác dụng, về sau tác dụng sẽ càng ngày càng ít.
Đêm nay 0 giờ, nếu như ngoài trời có trăng sáng, cô phải gọi hắn tỉnh dậy, tôi sẽ thử xem có thể khống chế được trùng cổ trong người cậu ta không."
Ngữ khí nghe rất nhẹ nhàng nhưng cách làm lại khiến người người kinh ngạc.
Tiêu Nhi vội vàng gật đầu, tiễn lão già ra cửa: “Cảm ơn tiền bối, tiền bối vất vả rồi!" "Được rồi, đừng tâng bốc nữa.
Sau đây sẽ là một trận chiến khốc liệt, trước tiên để cho cậu ta nghỉ ngơi đã."
Lão già nói xong rồi quay về sân sau.
Tiêu Nhi nhanh chóng đồng ý, đưa mắt nhìn thấy Tiểu Thất đứng ở khoảnh đất trống ở trước sân, cô ấy đứng nhìn bầu trời đang dần tối lại, dường như đang lo lắng điều gì đó.
"Tiểu Thất, em sao thế?" Tiêu Nhi đi qua đó, quan tâm hỏi han.
Tiểu Thất hai má ửng hồng, lo lắng nói: "Chị Tiêu, Điện hạ nhất định không chịu xuống núi mà dựng trại ở ngoài rừng đào.
Em thấy hình như trời sắp mưa rồi, cho nên thấy hơi lo lắng”
“Anh ấy vẫn chưa đi sao?" Tiêu Nhi kinh ngạc.
Tiểu Thất gật đầu: “Vâng, cho dù em và anh Bách có khuyên thế nào đi nữa, anh ấy đều kiên quyết ở bên ngoài đợi mọi người."
Nghĩ tới tính cách cố chấp của Hồng Liệt, Tiêu Nhi chẳng biết phải làm sao thở dài: “Không sao, để chị đi khuyên anh ấy."
Khuôn mặt Tiểu Thất giãn ra: “vậy thì em đi cùng với chị nhé?”
Tiêu Nhi gật đầu, cô gái lập tức vui vẻ cười tươi: "Chị Tiêu, chị chờ em một chút, em đi lấy ô."
"Được."
Tiêu Nhi đồng ý.
Cô quay vào trong phòng, mang lời dặn dò của lão già nói lại một lần cho Lục Thiên Bảo: “Chăm sóc anh ấy cẩn thận, tôi sẽ quay lại sớm thôi."
Lục Thiên Bảo nhìn cô, ánh mắt âm u lạnh lẽo: “Nói lời giữ lời, cô đừng có để bị cái tên mặt đen kia dụ dỗ đi mất đấy."
"Bệnh thần kinh! Tiêu Nhi đảo mắt, quay người rời đi.
Lục Thiên Bảo cuống quýt đuổi theo vài bước, không bằng lòng nói: “Có phải tôi nói sai hay không, cô tự mình biết rõ.
Tiêu Nhi, vừa nãy tôi liều chết kéo cô ra, không phải là vì cô đâu mà là tôi vì Phong! Tôi sợ cậu ta sau khi tỉnh lại biết rằng mình đã làm cô bị thương sẽ đau lòng! Tấm lòng của cậu ta đối với cô trời đất có thể chứng giám, cô đừng có mà giả vờ không biết."
Bước chân của Tiêu Nhi dừng lại.
Phút chốc cô mới nhấc chân lên rồi đi ra ngoài.
Mưa mùa thu, dần dần rơi tí tách.
Bên ngoài rừng đào, Hồng Liệt và Jassi đã dựng xong chiếc lều bạt, còn chuẩn bị một ít đồ ăn thức uống đơn giản.
Nhìn tháy Tiêu Nhi và Tiểu Thất, Hồng Liệt lập tức từ đệm lót đứng dậy, cười nhẹ: “Sao hai người lại tới đây?”
Đối diện với đôi mắt sáng, khuôn mặt của Tiểu Thất thoáng chốc đỏ lên.
Cô xấu hổ cúi đầu, không nói chuyện.
Tiêu Nhi tiến lên phía trước, đi thẳng vào vấn đề: “Bọn em tới tiễn anh xuống núi."
Cô vừa nói vừa trực tiếp giúp bọn họ thu dọn đồ đạc.
Sắc mặt của Hồng Liệt cứng lại, túm lấy tay của Tiêu Nhi: "Noãn Noãn, Anh chỉ muốn bên cạnh em từ xa, anh bảo đảm sẽ không làm ảnh hưởng tới việc trị liệu."
Tiêu Nhi kéo tay anh ra, nhẹ giọng an ủi: “Em không có ý này, chỉ là em cảm thấy việc trị liệu trùng cổ cần phải có thời gian, anh có thể nhân cơ hội này quay về thăm Vân Thiên hoặc là làm những việc khác đều rất tốt, cứ dây dưa ở nơi này, thực sự rất đáng tiếc."
"Không đáng tiếc, chỉ cần là vì em, dù có làm gì anh cũng không cảm thấy đáng tiếc."
Hồng Liệt nắm lấy tay Tiêu Nhi, giọng điệu ẩn chứa vài phần đáng thương: "Em yên tâm, mẹ nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Vân Thiên, sẽ không để nó xảy ra chuyện đâu."
Tiêu Nhi mấp máy môi, đúng lúc đang chuẩn bị nói chuyện thì "Em..."
điện thoại đã lâu không có tín hiệu của Hồng Liệt đang nằm dưới đất kêu lên.
Hồng Liệt nhân cơ hội chuyển đề tài: “Em chờ một chút, anh đi nghe điện thoại đã."
Anh nhanh tay cầm điện thoại, nhìn thấy đường truyền của vương hậu Tida hiện lên, trong tiềm thức anh nghĩ đó Vân Thiên: "Con..."
Lời chưa nói ra miệng, bên kia đã truyền tới tiếng nói run rẩy của Thái Vân
- người hầu bên cạnh Vương Hậu Tida: Điện hạ, vương hậu nói với ngài bất kể ngài đang ở đâu đều phải mau chóng về cung một chuyến."
Trái tim của Hồng Liệt như rơi xuống: “Xảy ra chuyện gì rồi? Cô đừng lo lắng, chầm chậm nói lại cho rõ ràng."
Thái Vân giọng nói mong chờ: “Điện hạ, ngài vẫn nên quay về trước đi! Chờ ngài quay về, tự nhiên vương hậu sẽ nói cho ngài biết.
Tóm lại là chuyện cực kỳ quan trọng."
Lời cũng đã nói đến vậy, Hồng Liệt cũng không còn cách nào từ chối.
Ngắt điện thoại, Hồng Liệt quay đầu cười khổ nói với Tiêu Nhi: “Bây giờ không muốn đi cũng phải đi rồi.
Nhưng anh thực sự không yên tâm để mọi người ở lại trên núi, anh sẽ để Jassi ở lại đây, mọi người có gì cần đến có thể tùy ý sai bảo cậu ta”
"Thật ra cũng không cần đâu."
Tiêu Nhi từ chối.
Hồng Liệt giơ ngón tay, chặn lại miệng của cô: “Đây là giới hạn cuối cùng của anh, để Jassi ở lại chỗ này."
Tiêu Nhi quay đầu né tránh, không biết phải làm sao thở dài: "Được, theo ý của anh.
Nghe ngữ điệu của bên kia điện thoại rất lo lắng, n=anh mau chóng nhân lúc trời chưa tối nhanh xuống núi đi!”
“Ừ”
Hồng Liệt gật đầu, cầm lên vật tùy thân: "Anh đi đây, mọi người có chuyện gì lúc nào cũng có thể tìm anh."
Anh ta lễ độ gật đầu mỉm cười với Tiểu Thất.
Tiểu Thất xấu hổ mỉm cười đáp lại.
Tiêu Nhi tiện tay nhận lấy chiếc ô trong tay Tiểu Thất đưa cho Hồng Liệt, dặn đi dặn lại: “Đường xuống núi còn xa, anh cầm ô theo, cẩn thận một chút."
"Không cần đâu, một người đàn ông như anh cần ô làm gì chứ.
Anh chjay từ đây xuống, nhanh lắm."
Hồng Liệt cười nói, quay người liền chạy xuống núi.
Tiểu Thất nhìn bóng lưng của anh nhanh chóng biến mất, cắn môi: “Chị Tiêu, anh ấy là tam hoàng tử điện hạ đó, không thể dầm mưa được, em vẫn nên đi đưa ô cho anh ấy thôi!”
"Cũng được, chị ở đây chờ em, đi sớm về sớm”
“Vâng, em sẽ đi nhanh."
Tiểu Thất cầm lấy ô, nhanh chóng đuổi về hướng của Hồng Liệt.
Tiêu Nhi lấy tay che đầu, từng người cùng Jassi đi vào lều bạt tránh mưa.