Mà ở phía bên kia đầu dây, lúc này Tiêu Nhi vừa diu Hoắc
Phương Nam ra khỏi phòng bệnh. Cô khẽ gật đầu chào và mim cười với những bác sĩ đi ngang qua mình, thanh âm khi nói chuyện với Hoắc Kiến Phong đầy dịu dàng, hoàn toàn không biết đã có chuyện lớn xảy ra.
Anh khép hờ mắt, giọng nói trở nên trầm thấp và nghiêm túc hơn hẳn. "Tiêu Nhi, mau đi tới phòng cấp cứu. Anh lập tức sẽ đến bệnh viện ngay!"
Thanh âm tuy không hề nặng nề nhưng sự run rẩy trong giọng nói tựa như đầu kim đầu vào nơi lồng ngực, khiến nụ cười trên môi Tiêu Nhi dần nhạt đi. Cô siết chặt điện thoại trong tay, bấy giờ dường như đã nhận ra điều bất ổn. "Làm sao? Có phải Vân Thiên đã xảy ra chuyện rồi, đúng không?"
Trên đời này, người duy nhất có thể khiến Hoắc Kiến Phong trở nên mất bình tĩnh như vậy chỉ có thể là Vân Thiên. Tuy nhiên vào lúc này, anh có thể luống cuống chân tay nhưng cô thì tuyệt đối không thể hoảng loạn!
Không chờ Hoắc Kiến Phong trả lời, Tiêu Nhi đã bắt đầu trấn an người mình yêu, đồng thời ép bản thân phải giữ bình tĩnh thật tốt. "Anh Phong, anh đừng hốt hoảng. Hít một hơi thật sâu, sau đó nói em nghe xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tình hình của
Vân Thiên hiện tại thế nào rồi?" Cô vẫn tiếp tục bước về phía trước, không quên nghiêng đầu nói với bác sĩ Thiện đang đi bên cạnh mình. “Phiền anh giúp tôi gọi các bác sĩ đang không ở trong ca trực gấp rút đến phòng cấp cứu ngay lập tức. Đây là trường hợp khẩn cấp, tuyệt đối không được cham tre."
Vừa dứt lời, Tiêu Nhi đã đứng trước nơi lằn ranh giữa sự sống và cái chết. Áo blouse trắng giữa hơi gió lạnh bị thốc lên trong khi toàn thân Tiêu Nhi bởi vì lo lắng mà trở nên nóng bừng. đầu dây bên kia, sau khi làm theo hướng dẫn của Tiêu Nhi, Hoắc Kiến Phong chậm rãi kể lại toàn bộ sự việc. “Lúc anh đến phòng làm việc thì đã thấy thắng bé rơi vào trạng thái hôn mê rồi. Khi anh ôm lấy Vân Thiên, khỏe miệng nó bắt đầu chảy ra màu đen, sau đó kịch liệt nôn ra bãi máu lớn. Hiện tại sắc mặt thắng bé càng lúc càng nhợt nhạt, cơ thể cũng lạnh dần" "Được, em đã nằm tình hình rồi, đừng hoảng sợ. Bây giờ anh nghe em, đặt ngón tay vào mạch cổ tay của Vân Thiên, lắng nghe mạch đập thật kĩ. Sau đó, anh báo cho em biết tình trạng mạch đập như thế nào."
Tiêu Nhi cảm thấy nhịp tim mình tăng nhanh đến mức khó kiểm soát, cả người run lên vì lo lắng thế nhưng thanh âm lại càng thêm quả quyết, kiên địn "Được."
Hoắc Kiến Phong làm theo chỉ dẫn, đặt ngón tay lên cổ tay nhỏ bé của Vân Thiên, tập trung toàn bộ tinh thần, xua đi những tâm tư rủi ro hoảng loạn ra khỏi đầu.
Thịch...thích...thịch...
Giọng của Hoắc Kiến Phong lúc nhanh lúc chậm, lúc nặng nề lúc lại nhẹ tựa lông hồng. Khoảng chừng nửa phút, Tiêu Nhi nhẹ nhàng ngắt lời, tiến hành phân tích. "Hiện tại mạch của Vân Thiên vô cùng hỗn loạn, cộng thêm việc anh vừa nói rằng đứa nhỏ nôn ra máu màu đen, em đoán Vân Thiên đã bị trúng độc. Nếu đã có thuốc độc, thì chắc chắn sẽ có thuốc giải. Em ở bệnh viện chuẩn bị trước toàn bộ thiết bị cần thiết, anh lập tức đưa Vân Thiên đến đây ngay đi, càng nhanh càng tốt."
Nhận được sự bảo đảm từ Tiêu Nhi, trái tim lơ lửng của Hoắc Kiến Phong rốt cuộc cũng có chốn về. Trên phương diện này, anh hoàn toàn nghe theo sự sắp xếp của cô. Hoắc Kiến Phong cúp máy, thúc giục người bên cạnh mình. "Mau đi thôi, mợ ba đang chờ"
Trong bệnh viện, Tiêu Nhi sau khi kết thúc cuộc gọi liên nhấn dãy số gọi đến cho mọi người trong nhà họ Hoắc. Điện thoại vừa reo, đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói tràn ngập sự lo lắng của di Mẫn. "Cho hỏi ai vậy ạ?"
Vào lúc này, mọi người đều cám thấy hoảng sợ cùng bối rối. Thanh âm dịu dàng của Tiêu Nhi khiến trạng thái cảm xúc của mọi người được thả lỏng hơn. "Dì Mẫn, là con đây. Con đã biết hết mọi chuyện rồi. Đừng lo lắng, con hỏi gì thì dì cứ việc trả lời đúng trọng tâm vấn đề thôi. Như thế có được hay không?" "Được, đương nhiên là được."
Di Mẫn gật đầu lia lịa như gà mổ thóc. Mợ ba là một bác sĩ giỏi, nghĩ đến đó, di Mẫn liên cám thấy yên tâm hơn rất nhiều. “Vân Thiên về từ lúc nào và khoảng mấy giờ thì vào phòng làm việc? Đồng thời con muốn biết hôm nay Vân Thiên đã ăn gì, có những hoạt động nào? Toàn bộ, mong di đều nói rõ cho con nghe qua một lần."
Di Mẫn cẩn thận nhớ lại, chậm rãi kể từng việc một. “Vân Thiên trở về vào lúc chiều, buổi tối như cũ dùng bữa với bà cụ, đồ ăn thức uống hai người dùng qua đều giống nhau. Khoảng chừng nửa tiếng sau giờ ăn cơm, Vân Thiên đi vào phòng nghiên cứu, bảo rằng mình có việc cần làm. Lần cuối cùng tôi nhìn thấy Vân Thiên là vào tầm một tiếng trước, bởi vì thấy thằng bé đang đọc sách nên tôi không tiếp tục đi lên nữa, sợ gây ồn làm ảnh hưởng đến nó. Ban nãy tôi cũng đã lên lâu xem qua một lượt, mọi thứ đều vô cùng gọn gàng, không hề có dấu vết ẩu đả hay lộn xộn gì cả."
Tiêu Nhi bất giác cau mày. "Vậy dì đã gọi cảnh sát tới chưa?” "Chưa gọi, bởi vì bà cụ Hoắc bảo chưa biết tình huống hiện tại như thế nào. Mợ ba, rốt cuộc Vân Thiên bị gì vậy ạ?" "Con nghi ngờ Vân Thiên bị đầu độc. Di Mẫn, di nói với bà mau chóng liên hệ với cảnh sát, phong tỏa toàn bộ hiện trường, yêu cầu bọn họ đưa cả bác sĩ pháp y lẫn cảnh sát hình sự đến điều tra ngay lập tức."
Cả người dì Mẫn lạnh toát, thân thể không ngừng run lên, hồi lâu mới trả lời. "Được, được, tôi hiểu rồi thưa mợ ba! Tôi sẽ nói với bà cụ Hoắc ngay! Cậu chủ đúng là số khổ, mợ ba, cô tuyệt đối phải giữ vững."
Giọng dì Mẫn nói đến đây liền nghẹn lại. Tiêu Nhi là mẹ ruột của Vân Thiên, người suy sụp và bất lực nhất trong thời điểm này chính là cô ấy! Nhưng bởi vì Tiêu Nhi là một bác sĩ, vậy nên toàn bộ hi vọng của mọi người đều chỉ có thể gửi gắm cho mỗi mình cô!
Tiêu Nhi đè nén toàn bộ cảm xúc trong lòng, không quên dặn dò. “Đừng lo! Bà nội và nhà cửa, phiền di Mẫn phải trông nom rồi!"
Dứt lời, Tiêu Nhi quả quyết ngắt máy, đôi mắt ánh lên vẻ kiên định không tưởng!
Con trai, tuyệt đối đừng sợ! Me sẽ cùng con vượt qua cửa ải lần này!