Tên Hoắc Kiến Phong này quả nhiên điên rồi!.
Thời gian ba ngày, anh ta chỉ cho cô thời gian ba ngày!.
Anh ta có thể không nói một tiếng mà đi đến nước Thanh Bạch, từng bước đi đến cung yến hoàng cung.
Cô thật sự không biết nếu như cô không đáp ứng điều kiện của anh ta thì anh ta còn có thể làm ra hành động điên cuồng nào nữa.
Người đàn ông này này vô cùng cực đoan, cực đoan đến nỗi khiến cho người ta theo bản năng mà kháng cự, sợ hãi...
Bên goài cửa điện truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Sa Lệ hành lễ nói: " xin chào Tam vương tử điện hạ!".
A Liệt đến đây?.
Tiêu Nhi lấy lại tinh thần, vài bước nhảy lên giường, xốc lên chăn lên nắm vào.
Cô vừa mới khép hờ hai mắt, cửa lớn của tẩm điện đã bị người đẩy ra, Hồng Liệt mang theo một làn điểm tâm tinh xảo bước vào.
"Noãn Noãn, đang ngủ à? Giọng nói của Hồng Liệt rất nhẹ, mang theo sự thăm dò cẩn thận.
Tiêu Nhi giả bộ vừa phát hiện anh ta đến, dụi dụi mắt con mắt chống thân thể ngồi dậy: "Sao bây giờ anh lại đến đây?" "Thật xin lỗi, vừa nãy đã quên nhắc em nên ăn một chút gì đó rồi hãy nghỉ ngơi, cho nên liền đưa điểm tâm đến cho em."
Hồng Liệt dịu dàng cười, mở cái làn ra, lấy ra điểm tâm đặt thành hàng trên giường ở nơi mà khi Tiêu Nhi vươn tay cũng có thể lấy được, sau đó anh ta nói: "Nếm thử đi, đều là những món bình thường em thích ăn."
Cẩn thận thoả đáng đến nỗi không người nào có thể cự tuyệt.
Tiêu Nhi cảm kích cười cười: "Cám ơn anh, A Liệt!".
Cô cầm điểm tâm lên há miệng ăn vài miếng, nhưng thật sự là cô không đói bụng, ăn được vài miếng cuối cùng cũng buông xuống.
Hồng Liệt đau lòng nằm chặt tay cô: "Noãn Noãn, em yên tâm, anh nhất định sẽ xử lý tốt."
Tiêu Nhi bất đắc dĩ thở dài: "Vậy anh tính xử lý như thế nào?" Cô không phải không tin tưởng năng lực của Hồng Liệt mà chỉ là cô không biết độ điên của Hoắc Kiến Phong đã đạt đến trình độ nào.
"Chính thức thêm một thân phận mới có thể làm được văn kiện, VISA, thẻ xanh cho em.
Để em thực sự trở thành công dân của nước Thanh Bạch chúng ta, được pháp luật của nước Thanh Bạch chúng ta bảo hộ."
Hồng Liệt kiên định nói.
Nhìn thấy biểu tình này của anh ta, Tiêu Nhi chỉ biết anh và Hoắc Kiến Phong đã lén trao đổi qua.
Cô mím môi: "A Liệt, tuy rằng năm đó cảnh sát đã tuyên bố em đã chết thế nhưng anh ta vẫn không trình báo chứng minh nguyên nhân tử vong của em, cho nên bây giờ em vẫn còn là vợ của anh ta trên giấy hôn nhân."
Ánh mắt Hồng Liệt giật mình, nhưng anh lập tức trấn an nói: "Không sao cả, em không cần sợ hãi! Em chỉ cần nhất quyết ly hôn với anh ta, dù sao con trai là của chúng ta, cho dù nó có quan hệ huyết thống với anh ta thì thế nào? Mấy năm nay, anh ta chưa có ngày nào đã hoàn thành được trách nhiệm làm cha của mình.
Anh ta căn bản không đủ tư cách giành con với chúng ta."
Thấy Tiêu Nhi chần chờ không nói, anh ta lại trịnh trọng nói: "Em yên tâm, mặc kệ có khó khăn thế nào anh cũng ở bên cạnh em, tuyệt đối sẽ không để cho anh ta thực hiện được âm mưu, lại càng không để cho anh ta lại có cơ hội thương tổn em."
Hiện tại điều Tiêu Nhi lo lắng không phải là mình mà là Hồng Liệt cùng cả nước Thanh Bạch.
Cô lắc đầu, ôn hòa nói: "A Liệt, chúng ta không thể làm như vậy, chúng ta không thể đem chuyện này nói ra ngoài được.
Anh không biết anh ta vì đạt tới mục đích, anh ta có thể không từ thủ đoạn, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.
Một khi chuyện này cho sáng tỏ, ngoại giới căn bản sẽ không quan tâm rốt cuộc chân tướng của chuyện này là cái gì, bọn họ chỉ biết chỉ trích và chửi rủa.
Đến lúc đó sẽ ảnh hưởng đến danh dự của hoàng thất.
A Liệt, cho đến lúc này, em và Vân Thiên chính là đắc tội người nước Thanh Bạch."
"Sẽ không, sẽ không" Hồng Liệt mạnh mẽ nắm tay cô, dùng sức lắc đầu: "Phụ vương cùng mẫu hậu yêu thương anh cũng yêu thương Vân Thiên, hơn nữa bọn họ là người hiểu, sẽ không vì thế mà giận chó đánh mèo bọn em.
Bọn họ có thể bao dung anh, có thể bao dung bọn em.
Huống chi mấy năm nay bọn họ yêu thích Vân Thiên là phát ra từ nội tâm, cũng không phải là vì huyết thống, em hiểu không?".
Tiêu Nhi dùng sức nắm chặt mắt: "Em hiểu.
thế nhưng chính là vì như thế cho nên em càng không thể khiến cho bọn họ bởi vì em mà biến thành cái đích cho mọi người chỉ trích, em lại càng không muốn cho Vân Thiên mang danh nhan có người mẹ họa thủy."
Cô mở tay Hồng Liệt ra, nắm đầu ngón tay của anh ta: "A Liệt, anh đồng ý với em, chuyện này anh đừng nhúng tay, để cho em tự mình xử lý, được không?" Ánh mắt của cô kiên định mang theo thỉnh cầu, Hồng Liệt căn bản không thể cự tuyệt.
Anh ta chỉ bất đắc dĩ thở dài một tiếng: "Noãn Noãn, anh nên buộc em làm sao bây giờ?" "Cứ làm như thế."
Biểu tình Tiêu Nhi thoáng buông lỏng, lôi kéo ngón tay của nh ta lắc lắc: "Anh yên tâm, em nhất định sẽ bảo vệ tốt mình và Vân Thiên."
Thấy cô đã có chủ ý riêng, Hồng Liệt chỉ có thể miễn cưỡng cười cười: "Được rồi! Nếu em cần hỗ trợ, nhất định phải nói cho anh biết, nhất định đấy!".
Sau đó anh ta còn muốn nói gì nhưng chưa kịp mở miệng, ngoài điện liền truyền đến giọng nói cung kính của A Tra Bằng: "Điện hạ, tiệc tối đã chính thức bắt đầu.
Quốc Vương cùng Vương Hậu đặng thúc giục."
"Được."
Hồng Liệt lên tiếng trả lời, giúp Tiêu Nhi năm xuống, mới dịu dàng nói: "Vậy em ngủ một lát, nghỉ ngơi cho tốt, tối nay anh quay trở lại thăm em."
Tiêu Nhi nhu thuận gật đầu, nhìn theo anh ta đi ra ngoài.
Cửa điện nặng nề đóng lại, nụ cười nhạt trên mặt Tiêu Nhi lập tức biến mất vô tung.
Hoắc Kiến Phong một ngày không rời khỏi đây thì một ngày cô cảm thấy bên người như đeo quả bom hẹn giờ, làm sao có thể ngủ được?.
Cô từ trên giường đứng lên, duỗi tay lấy điện thoại dưới gối đầu, bấm một dãy số điện thoại của nước Z.
Bên đầu dây điện thoại kia rất nhanh truyền đến thanh âm công thức hoá: "Thực xin lỗi, ngài không có quyền gọi đến dãy số này, mời ngài khai thông quyền hạn sau đó lại bị lại."
Tiêu Nhi nặng nề thả điện thoại di động xuống giường.
Cô đứng dậy đi toilet, lấy ra một chiếc máy tính mini giấu trong tủ quần áo, dựa vào nắp bồn cầu, thao tác trên đầu ngón tay trắng nõn rất nhanh....