Mặc dù vóc dáng cậu bé bé nhỏ, vẫn ngồi lọt trên ghết, nhưng tinh thần lại dài tận hai mét tám.
Văn Hùng kích động mà vỗ tay: "Hay, nói rất hay”
Người ngồi trên xe lăn ngoảnh đầu, lạnh lùng liếc anh ta một cái.
Văn Hùng sợ hãi mà vội vã im lặng, lùi lại phía sau hai bước, co rúm lại.
Ánh mắt người đàn ông lúc này mới hướng sang Vân Thiên, nhàn nhạt nói: “Rất tốt, bây giờ bác tin tiền của cháu là do chính bản lĩnh của mình kiếm được. Nếu cháu đã có bản lĩnh như thế, vậy hãy hack vào tài khoản Hoắc Kiến Phong cho bác, làm cho hắn ta táng gia bại sản, không thể tồn tại được nữa, như vậy bác sẽ cân nhắc mà thả cháu đi."
Chiếc đầu bé nhỏ của Vân Thiên lắc như trống bỏi: "Không được. Tài khoản của chú ấy mã hóa nhiều lắm, cháu không chắc làm được." "Cháu còn muốn bịa chuyện?"Giọng điệu của người đàn ông trong nháy mắt đã, nâng lên: “Cháu là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đấy hả?"
Vân Thiên giả vờ sợ hãi mà giải thích nói: “Không phải, không phải, cháu thật sự không làm được mà. Cháu mà có thể hack được tài khoản của chú ấy, tội gì còn phải di chuyển số tiền kia cơ chứ?"
Văn Hùng sợ rằng đại thần Hi Dương Dương dễ thương như vậy sẽ bị làm tổn thương, vội vã bênh vực nói: “Boss, tài khoản của Hoắc Kiến Phong thực sự có rất nhiều bảo mật, vô cùng phức tạp. Tôi đã thử qua vô số lần rồi, nhưng vẫn không thể phá hủy được. Thực ra mà nói, phương thức mã hóa tài khoản của anh ta phức tạp hơn nhiều so với tài khoản của đại thần Hỉ Dương Dương một bậc
Dưới mặt nạ, lông mày của người đàn ông nhíu lại: “Nếu nói như vậy thì tôi cũng chỉ còn lại một con đường nữa thôi hả?”
Anh ta thờ ơ mà nhìn Vân Thiên một cái: “Bác cũng chỉ có thể bắt cháu làm mồi nhử rồi." “Ông làm gì cháu cũng chả có tác dụng đâu, căn bản sẽ không đe dọa được ông... chú đâu."
Vân Thiên thản nhiên nói: “Hiện tại chú ấy còn chưa bảo vệ được mình thì sao mà bảo vệ được người khác nữa, từng giây từng phút đều có thể ra đi, làm gì mà còn lòng dạ đâu lo lắng cho cháu."
Con mắt người đàn ông trùng xuống: "Cháu còn biết những điều này hả?” Vân Thiên hạ mí mắt: “Lúc cháu tới đảm nhiểm chỉ biết bệnh của chú ấy rất nghiêm trọng, bây giờ nói không chừng đã chết rồi, nếu như ông không tin, có thể lập tức phái người đi thăm dò." Thông tin này với thông tin do người được phái đi điều tra ở nước Thanh Bạch đưa về tình cờ trùng hợp.
Trong lòng người đàn ông xuất hiện chủ ý, nét mặt vẫn suy tư như trước: “Tra, bác nhất định sẽ phát người đi điều tra. Nhưng mà, nhìn theo nét mặt của cháu, bác cho cháu thêm một cơ hội. Cháu tiếp tục suy nghĩ kỹ đi, còn có chuyện gì muốn nói với bác nữa không. Cháu tự mình nói cho bác thì chí ít có thể thấy được sự thành thật của cháu, đợi bác điều tra ra được, cháu sẽ không còn bất cứ giá trị lợi dụng gì nữa rồi."
Nói xong, anh ta trực tiếp đẩy xe lăn ra khỏi phòng.
Văn Hùng mở to mắt nhìn Vân Thiên một cái, ôm máy tính nhanh chóng đuổi theo, hạ giọng nói: “Boss, vậy bây giờ cậu nhóc đấy phải làm thế nào? Dù sao cũng không thể mãi nhốt nó ở đây được đúng không?" “Mang về biệt thự, chú ý đặc biệt đến nó”Không ai nhìn thấy được khuôn mặt dưới mặt nạ, khóe miệng người đàn ông đã vẽ nên một nụ cười xấu xa: “Đây chính là một bảo bối, nếu như mất đi một sợi tóc, toàn bộ các người đều mổ bụng nhận lỗi." Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
Giọng điệu lạnh lùng, giọng nói vô cùng khí phách.
Văn Hùng rùng mình một cái, theo bản năng cầm máy tính chắn ở trên bụng. h
Bên ngoài căn phòng tối tăm, Tổng Phỉ Nhi đã đợi một thời gian dài.
Thấy Hoắc Tuấn Tú đi ra, cô ta lập tức hạ điện thoại xuống chào một cách cung kính, kính cẩn nói: “Boss, vừa nãy Hồng Liệt vừa liên tục gọi mấy cuộc điện thoại qua, nói là có việc gấp tìm anh."
Lời của cô ta vừa nói xong, điện thoại trong tay lại rung lên.
Cô ta vội vàng đi đến trước mặt của Hoắc Tuấn Tú.
Hoắc Tuấn Tú quay đầu nhìn, khẽ nhìn cậu bé qua cửa phòng đang đóng, mới thờ ơ mà tháo mặt nạ ra, trả lời điện thoại: “Anh Liệt, có chuyện gấp gì vậy, có tin tức tốt gì sao?"
Tống Phi Phi nhìn thấy khuôn mặt xấu xí chi chít những vết sẹo, vô thức mà bước sang bên cạnh vài bước, làm bộ như là đang muốn không muốn nghe trộm điện thoại.
Hồng Liệt trong lòng như lửa đốt, trực tiếp cao giọng nói: “Hoắc Tuấn Tú, mày làm sao có thể nói không giữ lời thế hả! Đã nói trước không được ra tay với trẻ con rồi, mày đem con trai tao đi đầu rồi?"
Hoắc Tuấn Tú ra vẻ kinh ngạc nói: “Sao vậy? Anh Liệt, không thấy con trai anh nữa rồi?" Hồng Liệt gào lên tức giận: “Mày rốt cuộc là đưa nó đi đâu rồi? Nó mới năm tuổi, nó chỉ là một đứa trẻ, mày bắt nạt một đứa trẻ con, thì có bản lĩnh gì cơ chứ!”
Không thể là bất kỳ ai khác, chỉ có thể là Hoắc Tuấn Tú. Đều do bản thân ngu ngốc, tự nhiên lại nói lời của Vân Thiên cho anh ta.
Anh ta hận Hoắc Kiến Phong như vậy, ước gì có thể ngay lập tức cướp đi toàn bộ của Hoắc Kiến Phong, làm gì có chuyện mà trời từ từ điều tra.
Muốn tài khoản với tin tức của Hoắc Kiến Phong, bắt cóc Vân Thiên để đánh đập tra hỏi chính là tốt nhất, là phương pháp tiện lợi nhất rồi!
Hồng Liệt càng nghĩ, càng cảm thấy trong tim có móng vuốt đang cào vô cùng khó chịu: “Anh Tú, anh trả nó cho tôi được không? Anh muốn bao nhiêu tiền, tôi đưa hết!" “Chậc chậc, quả nhiên là nóng lòng vì con yêu nha!” Khóe miệng Hoắc Tuấn Tú mỉm cười, trong ánh mắt hoa đào lại như đang thổi ra hơi lạnh.
Một người, hai người đều muốn đem tiền đập vào anh ta, xem Hoắc Tuấn Tú anh ta là cái gì cơ chứ?
Ăn xin sao?
Anh ta có tiền, anh ta muốn chỉ là nhà họ Hoắc! Chỉ là toàn bộ mọi thứ của Hoắc Kiến Phong! "Anh Liệt, anh luôn miệng nói là tôi bắt cóc con trai anh, anh có bằng chứng gì không? Nếu như không có, tôi có thể tố cáo anh phỉ báng tôi bất cứ lúc nào đấy”
Không đợi Hồng Liệt mở miệng, Hoắc Tuấn Tú thản nhiên nói: “Nhưng mà, dựa trên quan hệ hợp tác đồng bọn của chúng ta, tôi có thể giúp anh tìm ra con trai, hơn nữa còn cam đoan sự an toàn của nó. Nhưng nếu như anh tiếp tục ăn nói hàm hồ, nhất là dám tiết lộ hành tung của tôi cho người khác, đừng trách tôi không nể tình."
Hồng Liệt giật mình sợ hãi. Mời bạn đọc truyện tại Truyện88.net
Anh ta nói như vậy, rõ ràng là đang gián tiếp thừa nhận rằng Vân Thiên đang nằm trong tay anh ta.
Hiện tại thân phận của Hoắc Tuấn Tú, đối với nhà họ Hoắc, thậm chí đối với cảnh sát đều là một mối quan tâm.
Nếu như bại lộ, anh ta thực sự có thể chó cùng rứt dậu. Hồng Liệt nghiến chặt răng, miễn cưỡng mà ép lại sự nóng ruột trong người mình, giọng điệu hòa hoãn mà nói: “Anh Tú, vậy lúc nào anh mới có thể giúp tôi tìm được con trai?" "Việc này khó đấy, cứ xem tình hình đi rồi hắn nói”
Hoắc Tuấn Tú khẽ cười, trên khuôn mặt bị hủy dung, một nửa gò má đang ôn hòa, còn một nửa còn lại vô cùng kinh khủng: "Nói chúng là, nếu tôi tìm được cậu bé tôi sẽ thông báo cho anh. Anh quản lí tốt miệng của mình, yên tâm chờ tin tức từ tôi đi."
Vừa nói xong, anh ta không hề cho Hồng Liệt cơ hội mở miệng, trực tiếp tắt điện thoại.
Nhìn thấy anh ta ngắt điện thoại, Tổng Phi Phi cố nén sợ hãi đón lấy, chuẩn bị đón lấy điện thoại trong tay anh ta.
Hoắc Tuấn Tú không đưa cho cô ta, chỉ thản nhiên nói: “Lát nữa các người sẽ đưa đứa bé về biệt thự, cô tự mình đi trông coi đi."
Tống Phi Phi ngượng ngùng thu tay lại, cúi đầu cung kính nói: “Vâng." “Đứa trẻ này rất tinh ranh, tập trung toàn bộ tinh thần, tuyệt đối không được bị nó đùa giỡn."Hoắc Tuấn Tú nhấn mạnh căn dặn thêm.
Tống Phi Phi vội vã đứng thắng lại, nghiêm túc nói: "Boss yên tâm, tôi nhất định sẽ coi chừng tốt nó."
Điện thoại vừa tắt, Hồng Liệt nghe thấy tiếng tút tút vang lại, lòng nóng như lửa đốt. “Tên lừa đảo! Tên khốn!”
Anh ta chửi bới lung tung vào trong không khí, bực dọc mà đi tới đi lui.
Biết rõ người nhà họ Hoắc đều không phải là đèn cạn dầu, sao bản thân lại còn cả tin lời lừa dối của tên Hoắc Tuấn Tú kia được?
Thực sự là vô cùng ngu xuẩn mới có thể đem lời của Vân Thiên đi nói cho anh ta, toàn bộ nói cho anh ta!
Hồng Liệt nôn nóng xoa đầu, lại vừa tự trách mình vừa ảo não, còn có sự tức giận đối với người nhà họ Hoắc.
Quá mức gian xảo xảo quyệt ròi, thực sự là quá vô dụng, nếu như tên Hoắc Tuấn Nghĩa kia động não tí, hôm nay Vân Thiên đã không xảy ra chuyện rồi!
Nhưng mà việc đã đến nước này rồi, hiện tại con đường duy nhất mà bản thân phải đi chính là phải cứu được Vân Thiên về! Mặc dù bây giờ lần nào nhìn thấy khuôn mặt của Vân Thiên, anh ta sẽ nhớ đến Hoắc Kiến Phong, nhớ đến những người nhìn thấy Hoắc Kiến Phong đều nói, là vừa nhìn là biết ruột thịt rồi, vừa nhìn là biết hai bố con đúc từ một khuôn ra rồi..
Hồng Liệt chán nản nhắm mắt lại, dùng sức nắm chặt tay.
Vân Thiên là hy vọng của phụ vương và mẫu hậu, là đứa con yêu thương của mình, là đứa con mà mình tự tay nuôi lớn, nhất định phải tìm được về!
Nghĩ đến Tiêu Nhi đang ở nước Thanh
Bạch, Hồng Liệt theo bản năng mà nhìn xuống điện thoại một cái.
Muốn nói về chuyện Vân Thiên bị bắt cóc nói với cô ấy ư?
Cô ấy sẽ bỏ lại Hoắc Kiến Phong mà quay lại tìm đứa con này hay sao?
Hay là cô ấy sẽ chửi bới trong điện thoại?
Cô ấy đã tin tưởng như thế, đem con trai hoàn toàn giao phó cho bản thân mình, nhưng bản thân lại tự tay dâng Vân Thiên vào bàn tay ác ma của Hoắc Tuấn Tú...
Hồng Liệt mạnh mẽ đấm một cái lên tường, lông mày đã rối thành một cục.