Đội trưởng đội bảo vệ giơ tay ra hiệu một cái, những người kia lập tức ấn chốt mở cổng. Vài tiếng "Két két" vang lên, cánh cổng lớn màu đen nặng nề từ từ mở ra.
Đội trưởng đội bảo vệ dẫn người đứng dàn hai hàng dọc ngoài cổng thành, cung kính củi người làm lễ: “Hoan nghênh quý khách đến chơi, xin mời tùy ý tham quan."
Vừa nãy còn quy củ nghiêm nghặt, bây giờ lại có thể thoải mái tùy ý, thái độ thay đổi quá lớn.
Lucy củi đầu nhìn Vân Thiên một cái, Vân Thiên cũng nhìn lại cô ấy.
Hai người trong nháy mắt đã trao đổi ảnh mặt xong, không hẹn mà cùng nhắc chân, sải bước vượt qua đường ranh giới, bước trên con đường màu nâu 1/6 xanh bằng xi măng, thoài mái đi vào trong.
Trong căn phòng quan sát trên tòa tháp cao nhất, bà cụ đang mặc bộ đổ truyền thống màu đỏ, mái tóc dài màu trắng búi thành búi gọn gàng ở trên đầu, cái một chiếc trâm màu vàng, nhìn có vẻ đoan trang quý phải.
Bà yên lặng đứng trên lan can, di chuyển kính viễn vọng trong tay, không ngừng điều chỉnh tiêu cự, cuối cùng cũng thấy rõ hai bóng dáng một lớn một nhỏ đang tiến vào từ ngoài cổng.
Dáng người nhỏ bé, nhưng mỗi bước đi đều điểm tĩnh và vững chãi. Ngũ quan kia, đường nét kia, cùng với khí thế quanh thân kia, đều không khác mấy so với bố của cậu bé. Khi chất cao quý trời sinh này... Thật không hổ là người của nhà họ Phi
Bà cụ vui mừng nghĩ như thế, khóe miệng cũng không nhịn được mà cong lên, cái kính viễn vọng trong tay cũng di chuyển theo bước chân của hai bóng dáng kia.
Phương Thảo đứng ở bên cạnh nhìn thấy vậy cũng không nhịn được mà mim cười, nói nhỏ: "Bà chủ, bà không định đi xuống sao?" "Không đi không đi" Bà cụ xua xua tay, ánh mắt cũng không nỡ rời khỏi đứa chất trai của mình một 216 giây nào. Thằng bé này cũng tỉnh đấy, đừng nhìn nó có vẻ mới năm, sáu tuổi, nhưng nếu chỗ này không có một người dày dặn kinh nghiệm như tôi đây, thì cũng không ngăn được nó đâu, tuổi còn nhỏ nhưng lại không hề đơn giản một chút nào. Tôi muốn ở chỗ này chờ xem, xem thật kĩ xem đứa chất trai suýt nữa đã lên làm quốc vương trẻ nhất trong lịch sử nước Thanh Bạch có tài năng đến mức nào Gương mặt tràn đầy vẻ kiêu ngạo, và cái miệng đang vui vẻ khoe khoang này...
Phương Thảo không nhịn được mà cười nhẹ một tiếng: “Chậc chậc, bà chủ bà đang sợ là mình sẽ để lộ ra vẻ e ngại trước mặt cậu chủ nhỏ sao? Hay là bà không biết nói chuyện gì với cậu ấy? Không cần biết là một lát nữa cậu ấy có tới đây hay là không tới, nhưng hắn là trong lòng bà chủ cũng cảm thấy vui lắm rồi đúng không?"
Bà cụ để kính viễn vọng xuống, quay đầu lại, giả vở tức giận lườm Phương Thảo một cái: "Đi đi ra ngoài đi, cô thì biết cái gì chứ, tôi làm như thế này là để kiểm tra hai đứa nó đấy. Dù sao thì thắng bé này cũng là con trai của người phụ nữ kia, nếu như nó còn không qua được thử thách lần này thì chưa biết được là tôi có nhận nó làm cháu hay không đâu! Chuyện tôi bảo cô làm, cô đã làm xong chưa?" 3/0 “Bà chủ Rõ ràng là bà đang nói một đáng nghĩ một nèo!" Phương Thảo phi cười, không tiếp tực vạch trần bà ấy nữa, ngoan ngoãn gật đầu: “Bà chủ yên tâm, tất cả đều được chuẩn bị theo kế hoạch." "Thế thì còn tạm được."
Bà cụ hài lòng gật đầu, rồi quay đầu lại cấm kính viễn vọng lên, tiếp tục theo dõi Vân Thiên và Lucy.
Trong vườn hoa của tòa thành, Lucy và Vân Thiên đã cách cổng lớn của tòa thành một đoạn khá xa.
Lucy quay đầu lại xem thử, đội bảo vệ lúc trước vẫn đang giữ nguyên tư thế ngoài cổng, không có một ai nhúc nhích: “Anh trai, mấy người đó thật sự không định dẫn đường cho chúng ta, để chúng ta thoải mái tham quan ư?" "Dù sao thì chúng ta cũng là người tìm đến trước mà. Không có ai đi theo dám sát cũng tốt chứ sao?" Vân Thiên lơ đễnh đáp. Cậu bé đeo cái ba-lô nhỏ, vừa đi vừa thưởng thức phong cảnh xung quanh: "Lát nữa tìm được người rồi thì chúng ta sẽ lập tức rời đi.
Lucy gật đầu: "Có lý, vẫn là anh trai thông minh.
Cô ấy vừa nói vừa đưa tay lên chạm nhẹ vào huyệt thái dương của mình một cái, trong đội con người đến trắng rõ ràng lập tức hiện lên một luồng ánh sáng xanh, vô số cảnh vật bị sương mù che mờ mắt đều dẫn 4/6 hiện ra một cách rõ ràng.
Nhưng một lúc sau, Lucy phát hiện ra rằng, mặc dù những hình ảnh này rất rõ ràng, nhưng trong vườn hoa này có rất nhiều những cây xanh cao san sát nhau, luôn được đặt vừa đúng mỗi cuối đoạn đường, để cô ấy không thể nào nhớ rõ được đoạn đường đã đi, càng không thể phân biệt được một cách chuẩn xác đoạn đường nào có thể dẫn tới chỗ Hoắc Kiến Phong.
Cô ấy nhìn về phía Vân Thiên với ánh mắt cầu xin sự giúp đỡ: “Anh trai, sương mù dày quá, mà còn có cả chướng ngại vật ngăn cản nữa, em không thể nhìn rõ được ngoài phạm vi hai trăm mét
Vân Thiên nhìn bốn phía xung quanh một lát, sau đó lại nhìn cô ấy với ánh mắt dò xét: “Sự tự tin của em đâu? Quyết tâm không xong không về của em đâu?" "Ha ha ha..." Lucy cười gượng đáp: "Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Núi này cao còn có núi cao hơn. Mặc dù em rất quyết tâm làm việc nhưng mà thái độ nhận sai của em cũng rất đúng đắn kịp thời mà, đúng không?"
Văn Thiên hơi giật mình. Đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, khóe miệng của cậu bé hơi cong lên: "Độ dày của đã mặt của em là do bác hai anh nâng cấp lên 516 Bộ dụng của cô ấy bây giờ cùng với dáng vẻ không biết xấu hổ của Hoắc Tuấn Nghĩa nhìn cũng không khác nhau là mấy.