Độ ấm càng ngày càng thấp, Tiêu Nhi cuộn mình ở trong lồng ngực Hoắc Kiến Phong, tay chân không còn cảm giác thấy lạnh lẽo, ngược lại mơ hồ có một loại cảm giác nóng rực.
Trong mắt Tiêu Nhi phủ làn sương mù, mê mang tránh khỏi tay của Hoắc Kiến Phong, dùng sức kéo quần áo: "Nóng, nóng quá! Tôi nóng quá!".
Hoắc Kiến Phong cũng cảm giác toàn thân nóng lên, nhưng hắn rõ ràng biết đây không phải là cảm giác bình thường, đây là hạ thân nhiệt.
Hắn đè lại tay của Tiêu Nhi, dùng cả tay lần chân áp cô vào trong ngực: "Tiêu Nhi, em hãy nghe tôi nói, không thể cởi, tuyệt đối không thể cởi, đây là ảo giác."
"Nhưng, nhưng tôi thật sự cảm thấy rất nóng!”
ánh mắt Tiêu Nhi tán loạn nhìn hắn.
Môi đỏ mọng không ngừng rung động ủy khuất chu lên, không ngừng nỉ non: "Thật sự nóng quá..."
Hoắc Kiến Phong nằm chặt tay cô, đem cô chặt chẽ giữ lại, ôn nhu hôn lên môi cô trấn an: "Không có việc gì, không có việc gì, kiên trì thêm một chút, rất nhanh sẽ tốt thôi.
Tiêu Nhi, em yên tâm, tôi sẽ không cho em xảy ra chuyện."
Là thanh âm quen thuộc, động tác ôn nhu.
Tiêu Nhi mơ mơ màng màng nhìn thấy hắn, hai mắt đẫm lệ mông lung: "Anh, là anh sao? Tại sao anh muốn gạt tôi? Anh đã cứu tôi nhiều như vậy, anh đã nói sẽ bảo vệ tôi.
Tại sao lại đẩy tôi xuống vực sâu? Tôi tín nhiệm anh như vậy? Anh có biết hay không, dưới biển rất lạnh, một màu đen tối, tôi rất sợ hãi....."
Cô như nỉ non nói mê mang lại như quả đấm nện vào tim hắn.
Hoắc Kiến Phong tan nát cõi lòng thành từng mảnh, mỗi lần hô hấp đều đau đớn: "Thực xin lỗi, thật sự thực xin lỗi! Tôi không phải cố ý, thật sự....."
Hắn không ngừng giải thích, không ngừng hôn đôi môi cô trấn an.
Cảm giác được ý thức của chính mình đang không thể khống chế rối loạn, Hoắc Kiến Phong tăng cường đắp quần áo lên người Tiêu Nhi.
Cuối cùng dùng một chút lý trí còn sót lại, cởi quần áo ở trong người mình ra, bao phủ lên người Tiêu Nhi, còn bản thân dần dần lạnh như băng: "Tiêu Nhi, thực xin lỗi! Em muốn sống, nhất định phải sống thật tốt.
Tôi thiếu nợ em, nhất định sẽ trả lại cho em.
Lúc này đây, tôi lấy mạng mình trả lại cho em.
Nếu có kiếp sau, kiếp sau sau nữa, tôi đều trả lại cho em......"
Nước mắt của Hoắc Kiến Phong chợt theo hai má chảy xuống.
Hắn nhẹ nhàng hôn lên trán của cô, dùng hết khí lực cuối cùng đem cô gắt gao ôm vào trong ngực: "Tiêu Nhi, chúng ta kiếp sau gặp lại!".
Hồng Liệt mang theo người đuổi tới kho lạnh, hắn đưa vào mật mã thường dùng để giải khóa, sau đó đem chìa khóa chọc vào lỗ hổng ở giữa.
"Răng rắc" một tiếng, cửa kho lạnh chậm rãi mở ra.
Trong ánh sáng chói mắt, mọi người cơ hồ đều nhìn thấy một đôi nam nữ đang gắt gao ôm nhau nằm trên mặt đất.
Cả cơ thể người đàn ông lõa lồ, vô thanh vô tức nằm ở nơi đó, giống như đã chết đi.
Người phụ nữ ở trong lồng ngực của hắn, run rẩy hai tay, đôi môi hoa anh đào phát ra âm thanh cực kì mỏng manh.
"Mau, kêu xe cứu thương."
Hồng Liệt trước hết phản ứng, vội vàng cởi quần áo của chính mình đem Tiêu Nhi bao vây lại.
Hắn muốn đẩy Hoắc Kiến Phong ra, lại phát hiện hai tay của hắn giống như đã bị đóng băng giống nhau, gắt gao dính ở trên người Tiêu Nhi, căn bản là kéo không ra.
Ada một bên gọi điện thoại, một bên tiếp đón tiếp đón những người khác lấy đồ vật này nọ lại đây hỗ trợ cấp cứu.
Bệnh viện, bên ngoài phòng cấp cứu.
Hồng Liệt nhìn thời gian trên đồng hồ, lại nhìn ngọn đèn đỏ "đang cứu hộ", lo lắng ở trên hành lang đi qua đi lại.
Ada khẩn trương xoắn hai tay vào nhau, nước mắt rơi như mưa: "Thực xin lỗi, Hồng tổng! Ta thật sự không nghĩ tới Tiếu tổng Hoắc tổng họ bị nhốt ở kho lạnh lý.
Đều do tôi không tốt, kỳ thật tôi nên đi tìm bọn họ sớm hơn một chút.
Tôi nghĩ bọn họ có công việc, cũng không có nghĩ nhiều.
Nếu không phải tôi sơ ý để xảy ra chuyện lớn, nếu tôi nhìn thấy chìa khóa liền mở cửa ra nhìn xem, bọn họ cũng sẽ không thành như bây giờ.
Thực xin lỗi, Hồng tổng! Thực xin lỗi.."
“Được rồi, đừng nói nữa."
Hồng Liệt lấy tay che mặt, bực bội dừng lại cước bộ: "Tiêu Nhi không có việc gì, cô sẽ không có vấn đề gì cả!".
Hắn như là nói cho Ada nghe, nhưng giống như đang nói cho chính mình nghe.
Ngô Đức Cường đứng gần phòng cấp cứu nhất, cũng là đứng gần.
Ly Tam thiếu, với tam thiếu phu nhân hơn.
Hắn hồng suy nghĩ giới, cố nén nước mắt ngừng tuôn, căn răng nói: "Tam thiếu sẽ không có chuyện gì! Hai người sẽ không có chuyện gì!".
Lúc đưa vào, tam thiếu đã không còn mạch đập cùng nhịp tim, hắn nghe thấy bác sĩ nói bọn họ sẽ hết sức, nhưng cũng thấy đáy mắt bác sĩ hiện vẻ bất đắc dĩ cùng tiếc hận.
Ngô Đức Cường dựa khung cửa, trong lòng yên lặng cầu nguyện: “Ông trời ơi, tam thiếu cùng Tam thiếu phu nhân đã phải chịu rất nhiều đau khổ, bị bao nhiêu tội lỗi, thật vất vả mới có thể gặp lại.
Van cầu ngài, van cầu ngài thương xót bọn họ, bọn họ đủ đáng thương rồi, làm ơn cho bọn họ một con đường sống đi! Nếu ngài muốn mạng người thì hãy lấy mạng của tôi đi......"
Hắn mới vừa oán thầm hoàn câu này, liền cảm thấy được căng thẳng, một đôi bàn tay dùng lực giữ chặt hắn vạt áo hắn, đẩy hắn đến trên tường.
Đôi mắt Hồng Liệt đã đỏ ngầu, hung tợn liếc nhìn hắn: "Đều tại anh! Anh trông tam thiếu nhà các anh thế nào hả? Hắn là người bệnh nên ở lại bệnh viện, đi căn cứ làm cái gì cho thêm loạn? Nếu không phải hẳn, Tiêu Nhi làm sao có thể tự mình khóa trái ở trong kho lạnh?".
Ngô Đức Cường trong mắt rùng mình.
Mắng hắn thì có thể, nhưng mắng tam thiếu của hắn thì tuyệt đối không được!.
Bao năm nay hắn đi bên cạnh Hoắc Kiến Phong, vừa làm người bảo vệ vừa làm trợ lý, đầy người đều là gân cốt.
Hắn nâng tay kéo vạt áo của Hồng Liệt, đồng thời dùng đỉnh đầu đánh vào lồng ngực, liền đem Hồng Liệt lảo đảo.
Lập tức thân thể hắn vừa chuyển, liền đem Hồng Liệt còn chưa kịp phản ứng đẩy vào trên tường.
Hắn trừng mắt nhìn Hồng Liệt, hung hãn nói: "Tam thiếu chúng tôi đi tìm tam thiếu phu nhân là hợp tình hợp lý, người ngoại quốc như anh hiểu cái rằm gì!".
Hồng Liệt nghe không hiểu lắm, nhưng cũng biết nói không phải lời hay.
Hån là vương tử nước Thanh Bạch, là đứng trên vạn người, có khi nào chịu bị người khác dùng lực bắt ép cùng ủy khuất như vậy.
Nhưng hån càng không thể chịu được chính là Ngô Đức Cường gọi Hoắc Kiến Phong cùng Tiêu Nhi là vợ chồng.
Mắt Hồng Liệt híp lại, trong mắt bắn ra âm lãnh dứt khoát sắc bén, lên tiếng nói: "Tôi mới là chồng của Tiêu Nhi, là ba của con của cô ấy!".
Nhìn biểu tình đắc ý của hắn, Ngô Đức Cường trong cơn giận dữ thốt ra mà ra: "Hừ, cho dù anh là chồng hiện tại của tam thiếu phu nhân thì cũng không có nghĩa anh là cha của đứa trẻ.
Tam thiếu mới là cha của đứa nhỏ!".
Ngô Đức Cường nói xong, cả phòng chờ trở nên yên tĩnh lạ thường.
Ada khiếp sợ trừng lớn mắt, ngay cả khóc cũng quên.
Ngô Đức Cường ý thức được mình lỡ mồm, ảo não che miệng lại, nhưng lời nói đã nói ra, không thể thu lại.
Mắt Hồng Liệt đột nhiên co rút.
Quả nhiên, bọn họ đã sớm biết.
Nhưng chỉ một cái chớp mắt, hắn liền kiên định với lập trường của chính mình.
Đẩy Ngô Đức Cường ra, nổi giận nói: "Nói hưu nói vượn! Vân Thiên là con của tôi, là con của tôi và Tiêu Nhi!".
Hai mắt của hắn đỏ sọc, giống như chỉ cần Ngô Đức Cường dám nhiều lời một chữ, hắn đều sẽ bổ nhào lên giết hắn.
Ngô Đức Cường lạnh lùng liếc xung quanh khiến người đi đường khiếp sợ, ngữ khí hơi hạ xuống, miễn cưỡng gật đầu: "Được được được anh nói như vậy coi như chính là tôi sai, anh vui vẻ là tốt rồi."
"Cái gì bảo tôi vui vẻ là tốt rồi?" Hồng Liệt rõ ràng cảm giác được hắn nói có lệ, nhưng trong lòng rồi lại vô cùng khát vọng bọn họ là thật sự không biết.
Vừa đúng lúc cửa phòng cấp cứu chậm rãi mở ra, một người bác sĩ mặc áo dài blue đeo khẩu trang đi ra.
Người nhà của Tiêu Nhi, Hoắc Kiến Phong có ở đây hay không?"