Trang nhã và lịch sự, giống như một thói quen đã khắc vào xương của Tống Phi Phi.
Cô ta vô thức buông tay Hoắc Kiến Phong ra, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn".
Tay của Hoắc Kiến Phong tình cờ đưa ra sau.
"Điều nên làm mà thôi."
Ngô Đức Cường nói, hơi dùng sức đặt cái bát lên bàn trước mặt Tống Phi Phi, rồi lùi lại.
Tống Phi Phi lóng ngóng tìm nó, nhưng đầu ngón tay đã đẩy thẳng về phía cạnh của cái bát, suýt nữa đã trực tiếp lật úp nó.
Hoắc Kiến Phong nhanh chóng vươn tay chặn lại, nhẹ giọng nói: "Cô đừng động đậy, để tôi" Chỉ thấy anh để bát cháo xuống rồi di chuyển xe lăn gần về phía Tống Phi Phi, rõ ràng là định tự mình đút cho cô ta.
Ngô Đức Cường trợn tròn hai mắt, bước nhanh về phía trước: "Cậu ba, để tôi làm cho!" Hoắc Kiến Phong không nói gì, giương mắt, lạnh lùng lườm anh ta.
Ngô Đức Cường vừa định giơ tay ra, giống như bị bỏng, lập tức gượng gạo rụt tay về, lẳng lặng lui sang một bên.
Cảm nhận được sự thay đổi tinh tế của bầu không khí, khóe miệng của Tổng Phi Phi khẽ nhếch lên phía trên, nhưng lại lên tiếng từ chối: "Kiến Phong, hay là, hay là để tôi tự làm đi! Hoặc là, anh gọi người điều dưỡng tới đây đi?".
Giọng điệu rụt rè, lộ ra sự miễn cưỡng bị kìm nén.
"Không sao, để tôi."
Giọng nói của Hoắc Kiến Phong rất nhẹ nhàng.
Lời vừa dứt, anh đã cầm thìa lên, đưa một thìa lên môi Tống Phi Phi: "Nào, há miệng ra."
Tống Phi Phi sau khi uống xong, khóe miệng lập tức nhếch lên, ngay cả đôi mắt mù lòa cũng lộ ra vẻ vui mừng: "Cảm ơn!.
Kiến Phong, đây là canh cá bạc ngon nhất mà em từng ăn."
"Cô thích là được”
Hoắc Kiến Phong nhẹ giọng nói, tiếp tục đưa thìa lên môi cô ta.
Anh đút một cách nhịp nhàng, cô ta ngoan ngoãn uống.
Ánh đèn ấm áp chiếu xuống thân hình hai người, rọi bóng đôi trai tài gái sắc, để lộ sự ấm áp âm thầm lan tỏa khắp căn nhà.
Khi Ôn Thục Nhi đi theo người giúp việc vào phòng ăn, tình cờ nhìn thấy cảnh này.
Tay đang cầm bình giữ nhiệt của cô, nắm chặt lại một cách vô thức.
"Cậu ba, vị tiểu thư này nói là đến để mang thuốc cho cậu" Người giúp việc lên tiếng, bầu không khí hài hòa trong phòng ăn lập tức bị phá vỡ.
Lúc này tất cả mọi người mới chú ý rằng, ở cửa phòng ăn, không biết từ lúc nào đã có thêm một người.
Ngô Đức Cường ho khan một tiếng, nhẹ giọng mắng: "Tiểu thư cái gì, đây là cô ba của các người" Anh ta trừng mắt nhìn người giúp việc, quay sang Ôn Thục.
Nhi, trên mặt lập tức nở nụ cười vui vẻ: "Cô ba, xin chào!".
Ôn Thục Nhi mim cười, gật gật đầu: "Trợ lý Cường, xin chào!" Khi Tống Phi Phi nghe thấy âm thanh, lông mày của cô ta rõ ràng là nhướng lên.
Giây tiếp theo, tay cô ta lần mò xuống chân của Hoắc Kiến Phong, dáng vẻ rụt rè giống như bị Ôn Thục Nhi làm cho sửng sốt.
Người giúp việc đều là người mới đến, nhìn Tống Phi Phi rồi.
lại nhìn Ôn Thục Nhi, ngây ra mất vài giây, mới lúng tủng xin lỗi: "Xin lỗi cô ba! Tôi mới đến đây, nên chưa gặp cô..."
"Không sao không sao.”
Ôn Thục Nhi xua tay không bận tâm.
Cô đẩy cặp kính gọng đen trên sống mũi, nhìn Tống Phi Phi và Hoắc Kiến Phong rồi cười ngốc nghếch: "Kiến Phong, tôi không làm phiền hai người đấy chứ?".
Khoảnh khắc nhìn thấy cô, động tác của Hoắc Kiến Phong hiển nhiên dừng lại.
Anh nhìn đôi tay trên chân mình, mới định thần lại, tiếp tục hồi phục lại nhịp điệu trước đó.
Anh vừa tiếp tục đút canh cho Tổng Phi Phi, vừa khẽ nói: "Không có gì.
Cô đã ăn tối chưa?".
Ôn Thục Nhi nhìn chằm chằm động tác nhẹ nhàng điêu luyện của anh, khóe miệng mím lại, thản nhiên nói: "Tôi đã ăn rồi.
Tôi chỉ tới để mang thuốc cho anh thôi."
Vừa nói, cô vừa đặt bình giữ nhiệt lên bàn, vừa vặn vừa nói: "Nghe nói vị thần y lại chữa bệnh cho anh nên tôi sắc thuốc rồi mang đến.
Châm cứu phải kết hợp với thuốc thì mới đạt được hiệu quả như mong muốn, như vậy anh mới có thể nhanh chóng khỏi bệnh."
Ngô Đức Cường liền đem bát sứ màu trắng đến để phối hợp.
Ôn Thục Nhi khéo léo rót thuốc vào trong bát, nói: "Ăn xong cơm thì uống, đừng để nó nguội quá!".
"Được."
Những lời của Hoắc Kiến Phong là trả lời cô, nhưng ánh mắt của anh vẫn nhìn bát và thìa, như thể trong mắt anh chỉ có mỗi việc đút cho Tổng Phi Phi vậy.
Những người giúp việc nhìn thấy khung cảnh kỳ lạ này, liếc mắt nhìn nhau, đều lộ ra vẻ thương hại và chế nhạo Ôn Thục Nhi.
Là cô chủ mà lại đến nông nỗi này, quả thực là đáng thương.
Nhìn thấy chồng mình đút cho người phụ nữ khác ăn mà vẫn có thể kìm lòng được, không phải là đồ ngốc thì cũng là người dễ bị bắt nạt.
Ngô Đức Cường lạnh lùng liếc mắt, bọn họ nhanh chóng cúi đầu, làm bộ như không nhìn thấy gì,.
Bàn tay đang thu dọn bình nước của Ôn Thục NhI Rhựng lai, rồi động tác trở nên nhanh chóng hơn.
Sau khi đóng lớp nắp cuối cùng, cô cười với Ngô Đức Cường: "Trợ lý Cường, làm phiền anh để ý anh ấy, nhất định là phải uống hết đấy!”
Sự dửng dưng của cô ba, sự ấm áp và chân thành của cô ba...
Sự so sánh này, quả thực là quá rõ ràng! Ngô Đức Cường nhìn theo, cảm thấy buồn thay cho Ôn Thục Nhi.
Anh ta cố nặn ra một nụ cười và cung kính nói: "Được, cô ba, %3D tôi nhất định sẽ thay cô nhìn cậu ba uống hết."
Ôn Thục Nhi gật đầu, ánh sáng trong đôi mắt, hiển nhiên đã ảm đạm vài phần.
Cô thu dọn xong đồ đạc, quay lưng bỏ đi.
Nhưng đi được hai bước, dường như cô lại nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên quay lại, "lộc cộc" vài bước đã đi tới giữa Hoắc Kiến Phong và Tống Phi Phi.
Trong lòng Ngô Đức Cường bỗng chốc căng thẳng.
Chẳng lẽ là cô ba sắp bùng phát? Muốn xé xác cô Tống sao?.
Tống Phi Phi nghiêng người về phía cơ thể Hoắc Kiến Phong, đột nhiên co rụt người lại về phía sau, không biết là lương tâm cắn rứt hay là sợ hãi.
Động tác của Hoắc Kiến Phong dừng lại, giương mắt nhìn.
Ôn Thục Nhi một cách phức tạp.
Có vẻ như đang thắc mắc, lại có vẻ như đang mơ hồ mong đợi điều gì đó...
Ôn Thục Nhi nhoẻn miệng cười, lấy ra một viên kẹo từ trong túi áo đồng phục, để xuống bàn bên cạnh Hoắc Kiến Phong: "Cho anh này, lát nữa nhớ uống thuốc đấy".
Vỏ keo nhiều màu rẻ tiền, rực rỡ sắc màu dưới ánh đèn, phản chiếu vào con ngươi sâu thẳm của Hoắc Kiến Phong.
Đôi mắt anh, bồng nhiên sững sờ.
"Kiến Phong? Kiến Phong? Là ai tới vậy? Em sợ lắm!" Tống Phi Phi đột nhiên kêu lên.
Cô ta co người lại, tay mò sờ về phía Hoắc Kiến Phong.
Hoắc Kiến Phong nhanh chóng nắm tay cô ta, vỗ về an ủi: "Không sao đâu, có tôi ở đây"