Cô quay đầu lại mỉm cười ngọt ngào với Kenny Đinh: “Anh Đinh, khi trợ lý của anh đến mời tôi đến đây, anh ta nói rằng anh có thể cho tôi nhìn mặt người nhà và con tôi, có thật không?" "Đương nhiên." Kenny Định gật đầu với Hoắc Kiến Phong: Bắt đầu đi." "Được."
Hoắc Kiến Phong gật đầu, kéo Tiêu Nhi đến trước máy tính, cười nhẹ nói: “Nhìn kỹ đây, đừng chớp mất."
Ngón tay cứng cáp của anh đặt trên bàn phím, gõ rất nhanh một mật khẩu phức tạp và dài dòng, sau đó lại nhập một chuỗi địa chỉ vào giao diện đã mở.
Tiêu Nhi tò mò không biết gì cả, nhưng trong lòng đã bất động thanh sắc mà ghi nhớ toàn bộ quá trình.
Trong màn hình, một bàn đồ toàn cầu thu nhỏ hiện ra, sau đó là vô số các đốm sáng dày đặc. Sau đó bản đồ không ngừng phóng to ra, cuối cùng trở thành bản đồ hoàn chính của nước Z, sau đó dần dần là thành phố, khu vực, đường phố...
Tiêu Nhi càng nhìn càng cảm thấy quen mắt, thấy ánh sáng rơi xuống một kiến trúc cao ốc, chính là nhà chính của nhà họ Hoắc.
Ánh ban mai vàng rực bao trùm căn nhà chính tĩnh lặng của nhà họ Hoắc.
Trong phòng ăn, Vân Thiên và Hoắc Tuấn Nghĩa đặt bát đũa xuống, chào tạm biệt bà cụ Hoắc.
Vân Thiên mặc áo sơ mi trắng, khoác áo vest màu xanh hoàng gia, thắt một chiếc nơ cũng màu, mặt cậu trắng nõn.
Cậu ngoan ngoãn hành lễ với bà cụ Hoắc, âm thanh mềm mại: “Bà ơi, chúng cháu đến công ty trước đây."
Mái tóc bạc của bà cụ Hoắc buộc một nửa, phía dưới thả ra, trên mặt tràn đầy hiền từ cười: “Được, đi đường cẩn thận. Nghĩa, chăm sóc tốt cho Thiên đấy." "Bà ơi, bà yên tâm đi. Bây giờ nó là bảo bối của cháu đây."
Hoắc Tuấn Nghĩa một mặt chân chó: “Vậy chúng cháu đi đây. Tạm biệt bà."
Hoắc Tuấn Nghĩa đặt hai tay lên vai Vân Thiên, đẩy cậu ra khỏi cửa.
Tài xe đã đậu xe ở trước kia từ lâu rồi. Hoắc Tuấn Nghĩa đích thân bước tới mở cửa xe, cười khúc khích nói: "Xin mời, cậu chủ nhỏ Vân Thiên.
Vân Thiên bước lên xe, lạnh lùng liếc nhìn anh ta: "Tiết tháo của bác đâu rồi?"
Hoắc Tuấn Nghĩa tựa lại gần, giơ tay che nóc xe, bảo vệ đầu của cậu, khóe miệng cười ha hả nói: "Tiết tháo là cái gì? Có thể ăn được không?" Mời bạn đọc truyện tại Truyện88. net
Vân Thiên trắng mắt liếc anh ta một cái, mím môi dường như có chút tức giận.
Hoắc Tuấn Nghĩa lập tức thay đổi lời nói, nghiêm túc nói: “Cục cưng, bác đùa với cháu thôi. Không phải là do bác thích cháu sao? Cháu yên tâm, bác nhớ lời của cháu, trước mặt người ngoài, bác nhất định sẽ không làm gì khiến cháu mất mặt, khiến nhà họ Hoắc mất mặt đâu."
Vân Thiên nhướng mày, không quan tâm đến anh ta nữa, quay người lên xe.
Trên hòn đảo xa xôi, Tiêu Nhi nhìn hai người nói chuyện qua màn hình, nghe giọng nói mềm mại của con trai mình.
Thấy bóng hình của Vân Thiên sắp biến mất vào trong xe, Tiêu Nhi kích động hét vào micro bên cạnh máy tính: "Con trai, con trai, con đợi một chút, con quay đầu lại nhìn mẹ đi."
Bên kia màn hình, động tác của Vân Thiên không hề dừng lại, trực tiếp lên xe, không thể nhìn thấy cậu nữa.
Trong mắt Tiêu Nhi lập tức lóe lên tia thất vọng, vội vàng nhìn sang phía Hoắc Kiến Phong và Kenny Đinh: "Sao vậy? Sao nó lại không nghe thấy lời tôi nói?"
Kenny Đinh cười to: "Cô Nhi, nếu con trai cô nghe thấy lời nói của cô, không phải sẽ bị dọa sợ sao? Cho nên thiết kế này của chúng tôi chỉ quan sát được một chiều, không thể nhìn thấy nhau cũng không thể nói chuyện. Điều này có thể đề cao tính an toàn, tránh tăng nguy cơ bại lộ."
Tiêu Nhi nhận ra mình đã thất lễ, xấu hổ cười khan hai tiếng: "Tôi hoàn toàn không biết về cái này, còn nghĩ rằng nó sẽ giống một cuộc gọi video bình thường. Có điều tôi có thể nhìn thấy bọn họ thể này, xác định bọn họ an toàn, tôi cũng yên tâm rồi. Anh Kenny, cảm ơn anh."
Kenny Đinh khẽ ngẩn ra: “Là tôi mời hai người đến đây, mới khiến hai người không được đoàn tụ vui vẻ bên gia đình, cô không những không trách tôi, còn cảm ơn tôi?"
Tiêu Nhi điềm nhiên cười: “Anh Kenny, anh nhìn những kinh nghiệm bao nhiêu năm của tôi đi, tôi biết tôi không phải là người an phận. Tôi thích kích thích, thích thử thách, thích phiêu lưu mới lạ. Cho dù không có lời mời của anh, tôi nghĩ tôi và Phong cũng sẽ không cả ngày ở nhà với người nhà và con cái.
Cuộc sống như vậy mặc dù rất ổn định hạnh phúc, nhưng sau một thời gian dài thì sẽ cảm thấy nó nhàm chán như nước lã vậy." "Nhưng ở đây thì không giống. Mỗi ngày đều có rất nhiều điều mới lạ chờ tôi khám phá, có thể nhìn ngắm xung quanh, học tập, còn có thể thử thách thi đấu. Dù sao đợi sau khi Phong làm xong chuyện này cho anh, thì chúng tôi có thể trở về nhà đoàn tụ, sẽ xem như ra ngoài đi nghỉ mát. Hơn nữa bây giờ còn có thể nhìn thấy tình hình trong nhà từ xa, thật là quá hoàn hảo rồi." Mời bạn đọc truyện tại Truyện88.net
Cô cảm thán, sau đó lại bổ sung thêm: "Ô, đúng rồi, anh Kenny, hôm nay tôi thắng con gái anh, khi tôi đi cảm thấy cô bé dường như không vui lắm, làm phiền anh an ủi cô bé nhiều một chút rồi."
Tiêu Nhi kiềm chế ý cười của mình, thái độ vô cùng thành khẩn.
Kenny Đinh đã sớm nhận được báo cáo của đàn em rồi, nhưng trên mặt vẫn không có bất kỳ biểu hiện khác thường nào, hào phóng cười to: "Ha ha ha, vậy nhất định là Thanh Thanh tức giận lắm rồi, bao nhiêu năm nay, có vô số người lên đảo, nhưng không ai dám thẳng nó đâu."
Tiêu Nhi nhướng mày, trong mắt lộ ra tia vui vẻ: "Có thể nói, chúng tôi gặp nhau quá muộn rồi." "Gặp nhau quá muộn?”
Kenny Đinh thấp giọng lẩm bẩm câu này, sau đó bật cười: “Ha ha ha, quả nhiên vẻ ngoài nhìn đẹp thì không có gì đặc sắc, tâm hồn thú vị mới là đặc sắc mà.”
Anh ta quay đầu nhìn Hoắc Kiến Phong, đùa giỡn nói: Phong, cuối cùng tôi cũng biết tại sao anh lại mê muội cô Nhi như vậy rồi, ngay cả ra ngoài làm việc quan trọng thì cũng phải mang theo cô Nhi đây. Tâm hồn của cô Nhi, quả thật rất thú vị."
Khóe miệng Hoắc Kiến Phong cong lên, ánh mắt tràn đầy yêu chiều nhìn Nhi.
Tiêu Nhi giả vờ xấu hổ khoác cánh tay hk, nhưng giọng điệu lại rất thẳng thắn: “Cảm ơn anh Kenny đã khen. Vậy thì tâm hồn thú vị tôi đây bây giờ muốn ở bên chồng tôi một lúc, có thể đón anh ấy về không? Thời gian không còn sớm nữa, tôi lo anh ấy quá mệt." "Có thể có thể, đương nhiên có thể rồi." Kenny Đinh lập tức đứng sang một bên, làm động tác mời với bọn họ. ơn anh Kenny, anh quả nhiên là một người rất tâm lý." Tiêu Nhi cười híp mắt gật đầu, cúi đầu với Kenny Đinh, rồi ôm Hoắc Kiến Phong rời đi.
Hoắc Kiến Phong cũng cười gật đầu với Kenny Đinh, cùng Tiêu Nhi bước ra khỏi phòng làm việc.
Kenny Đinh nhìn bọn họ rời đi, nụ cười trên mặt khi bọn họ biến mất, biến thành nụ cười xảo quyệt.