Vân Thiên hiện tại đã được đặt trên bàn phẫu thuật và mọi người xung quanh đều sản sàng chiến đấu cho đến cùng.
Bàn tay của Tiêu Nhi vòng quanh cổ tay Vân Thiên để kiểm tra mạch đập, cảm nhận được nhịp đập yếu ớt, hỗn loạn của đứa nhỏ thì đầu lông mày cô liền cau chặt. "Tiêu Nhi, bây giờ tiếp theo chúng ta nên làm gi đây?"
Chủ nhiệm Hồ, người phụ trách khoa cấp cứu tại bệnh viện quay sang trưng cầu ý kiến từ cô. Tiêu Nhi lấy từ trong túi áo blouse dụng cụ châm cứu nhỏ. “Tôi đoán bệnh nhân đã bị đầu độc. Hiện tại tất cả các thiết bị kiểm tra ngay lập tức đều có thể sử dụng, phiên mọi người chờ tôi xác nhận.”
Đầu kim mảnh mai, bén ngót, không hề bám bụi. Nhưng khi mũi kim vừa chạm vào vết máu đọng trên khỏe môi của Vân Thiên thì màu đen kì lạ ngay lập tức ngẩm vào kim châm, rất nhanh liền lan đến tận nửa cây. Mọi người đều ngạc nhiên, hít sâu một hơi. Không chỉ là độc, mà còn là loại độc phát tác chỉ trong tích tác. “Lấy mẫu máu, ngay lập tức gửi đến phòng xét nghiệm. Kết quả sẽ được đối chứng với toàn bộ dữ liệu được lưu trữ từ trước đến nay”
Tiêu Nhi vừa dứt lời, bác sĩ ngay lập tức làm theo lời cô. Những người khác ở xung quanh cũng không hề nhàn rỗi, bọn họ tiến hành kiểm tra khoang miệng, mũi cũng như nhịp thở của Vân Thiên. "Tiêu Nhi, trước đó cô từng nói rằng bệnh nhân và gia đình đều ăn uống như nhau nên chúng tôi loại trừ khả năng ngộ độc thực phẩm. Dựa trên những thông tin từ cô, tôi nghi ngờ bệnh nhân đã hit phái hơi độc trong không gian khép kín. Cô nhìn đây, tôi vừa rửa sạch xoang mũi bệnh nhân bằng nước muối sinh lý, da lập tức hiện lên màu đỏ tía pha đen, đây chính là dấu vết thể hiện phần độc tổ bị bào mòn. Điều này hoàn toàn trùng khớp với triệu chứng hít trúng khí độc."
Tiêu Nhi cắn môi, muốn nói thêm gì đó thì bác sĩ Châu, người phụ trách chụp CT cắt lớp đột nhiên đứng bật dậu, giọng nói gấp gáp. "Tiêu Nhi, bác sĩ Hồ, mau tới xem cải này đi." "Có chuyện gì vậy?"
Tiêu Nhi và bác sĩ Hồ lúc này đều khó hiểu nhìn nhau. Bác sĩ Châu chỉ vào màn hình, chậm rãi giải thích. "Thời gian bệnh nhân bị ngộ độc đã kéo dài khó lâu, kèm thêm triệu chứng kích thích như nôn mửa, hơi thở hỗn loạn đã khiến chất độc nhanh chóng ngấm vào dạ dày, sau đó trộn lẫn với một số chất có sẵn nơi ruột, khiến bên trong bị biến dạng bất thường. Hiện tại chúng ta đều không biết chất độc cụ thể là gì, ngay cả liều thuốc dùng để giải độc cũng không rõ. Tôi đề nghị trước tiên nên tiến hành súc ruột cho bệnh nhân để loại bỏ bớt chất độc ra ngoài, ngăn ngừa dịch vị bên trong liên tục hấp thu chất độc, khiến cơ thể ngày càng suy yếu thêm." "Đúng vậy, súc ruột là việc vô cùng cần thiết vào lúc này. Bất kể là thuốc độc hay thuốc giải thì đều phải đi qua con đường dạ dày, sau đó mới chậm rãi tác động đến các cơ quan bên trong. Chỉ có điều, bệnh nhân còn nhỏ, quá trình súc ruột sẽ rất đau đớn."
Bác sĩ Hồ đồng tình với phương án mà bác sĩ Châu đưa ra nhưng khi ánh mắt nhìn về phía Vân Thiên vẫn hiện lên vẻ không đành lòng. Tiêu Nhiên siết chặt năm tay, trái tim như bị dao cửa qua, càng lúc càng khó chịu. Cô cằn chặt môi, khó khăn phun ra từng chữ. "Súc ruột, nhất định phải làm vậy. Anh mau chuẩn bị đi."
Cô bước đến bên giường phẫu thuật, kéo khẩu trang xuống, đầu ngón tay run rẩy vuốt ve gò má tái nhợt của Vân Thiên, sau đó củi người hôn lên vầng trán cậu. "Con trai, đừng sợ. Có mẹ ở đây, mẹ sẽ không bao giờ để con xảy ra chuyện đầu"
Giọng cô thỏ thẻ, đôi mắt đong đầy nước. Nhưng cô phải nghien răng đè nén toàn bộ cảm xúc vào bên trong, không để bất kì giọt nước mắt nào rơi xuống. Tiêu Nhi nhắm chặt hai mất, khi lần nữa mở mắt ra, biểu cảm trên gương mặt có đã trở về với vẻ bình tĩnh hệt như ngày thường. "Làm phiền mọi người.
Cô đứng bên cạnh bác sĩ Hồ và bác sĩ Châu, nhìn hai người tiền hành súc ruột cho Vân Thiên. Tiếng máy móc không ngừng chuyển động, thanh âm nôn mửa không dứt, dòng máu đỏ sẫm pha lẫn với màu đen cùng dịch vị không ngừng trào ra.
Tiêu Nhi lặng thinh nhìn toàn bộ quả trình, quai hàm bạnh ra ngăn lại dòng cảm xúc cuồn cuộn trong lòng cô, sau đó lập tức tiến đến hỗ trợ mọi người.