“Phải, phải. Hơn nữa bề ngoài lạnh lùng, bên trong lại ấm áp nữa!" Phương Thảo cười khúc khích, hớn hở phụ họa theo.
Mặc dù đây là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng bà ấy cũng yêu thích vị thiếu chủ nhỏ này từ tận đáy lòng. Dù sao, một đứa trẻ có nhan sắc và trí tuệ như vậy không phải nhà nào cũng có thể có.
Bệnh viện số ba thành phố, khoa thần kinh.
Trong đêm khuya thanh vắng, Tiêu Nhi và các chuyên gia của nhóm chuyên gia bệnh viện đang bưng cả phê, hít thở không khí trên hành lang.
Ánh sáng trắng như tuyết của ngọn đèn đường kéo dài bóng họ, để lộ ra sự chân nàn và cô đơn trongvô vọng.
Bác sĩ Trương nhìn chăm chăm vào trời đất tối đen, thở dài: "Tất cả các giải pháp đều không có tác dụng, bây giờ chỉ có thể dựa vào kim châm của ông cụ Tiêu để giữ thần kinh não của bệnh nhân ở trạng thái hôn mê. Nhưng dù vậy, vẫn không cách nào hoàn toàn ngăn chặn được sự ăn mòn của độc tố đối với cơ thể bà ta."
“Đúng vậy!” Bác sĩ Hoàng cảm thán: “Tôi đã liên hệ với một số chuyên gia và bạn bè quốc tế. Họ cũng nói rằng chưa từng thấy qua loại độc này, cho rằng đó hằn là loại hỗn hợp được cải tiến. Trừ khi tìm thấy được người hạ độc, xác định được phương pháp điều chế chất độc, nếu không sẽ không có cách xoay chuyển tình thế. Nhưng hiện tại tình trạng của bệnh nhân càng ngày càng tồi tệ, các chỉ số sống quá thấp, e rằng không trụ nổi đến khi chúng ta tìm ra phương pháp điều chế. "
Theo lời nói vừa dứt của bác sĩ Hoàng, mọi người đều lộ rõ vẻ thất vọng trên khuôn mặt.
Bỗng nhiên.
Bich bich bich...
Tiếng bước chân dồn dập vang lên, kèm theo giọng nói hoảng hốt của y tá trưởng: "Cô Tiêu, bác sĩTrương, không ổn rồi! Bệnh nhân lại phát bệnh, mạch máu nổi lên dữ dội, như sắp nổ tung vậy."
Y tả trường khoa tay múa chân một cách run rẩy. Bà ấy làm nghề đã 20 năm mà trước giờ chưa từng thấy tình trạng bệnh kinh khủng như thế này.
Tiêu Nhi cùng ông cụ Tiêu liếc nhìn nhau, không dám chậm trễ, tức tốc chạy về phía phòng bệnh.
Các bác sĩ và chuyên gia phản ứng lại, ngay lập tức chạy vọt theo.
Trên giường bệnh, Vũ Tuyết Như yên lặng chìm vào giấc ngủ, như không biết gì về mọi chuyện bên ngoài. Nhưng trên cổ và mu bàn tay, từng mạch máu xanh lam lần lượt nổi lên, càng lúc càng lớn, như thể mỗi phút mỗi giây tới có thể vỡ ra...
Trên màn hình giám sát, điện tâm đồ của bà ta
hỗn loạn, giống như những ngọn đồi nhấp nhô cao thấp liên tục. Bác sĩ Trương kinh ngạc nuốt nước bọt, giọng run
run: "Chuyện này, chuyện này quá kinh khủng! Đây rất cuộc là tình trạng gì? Chúng ta chưa từng gặp tình trạng bệnh này bao giờ cả?"
Tất cả mọi người đều cảm thấy trong một giày tới mạch máu của mình có thể bị nổ tung, không tự chủ mà lui về phía sau. Chỉ có Tiểu Nhĩ tiên lên hai bướcngón tay thon dài nhẹ đặt lên tĩnh mạch của Vũ Tuyết
Như.
Mạch dập yếu ớt, lúc có lúc không, đã giống như đèn cạn dầu, cung giương hết đà rồi.
Cô bất lực nhìn ông cụ Tiêu: "Ông ngoại, còn có cách nào khác không ạ?"
Hoắc Kiến Phong đã đi sâu vào hang hồ, cô cần phải làm hết sức vì anh, vì bọn họ mà tranh thủ thời gian.
Ông cụ Tiêu nhanh chóng tiến lên kiểm tra Vũ Tuyết Như, cân nhắc trong chốc lát, lông mày hoa râm chau lại, quyết định được ăn cả ngã về không: "Cháu theo ông, đi châm cứu cho bà ta. Chì có thể cố gắng hết sức, có thể trụ được bao lâu thì tính bấy lâu."
“Vâng." Tiêu Nhi đáp lại, ép buộc chính mình tỉnh táo lại, lấy kim châm ra chuẩn bị.
Ông cụ Tiêu đứng ở bên trái giường bệnh, trên đầu ngón tay rút một cái kim châm.
Tiêu Nhi đứng ở bên phải giường bệnh, ngón tay rút ra củng một loại kim châm với ông cụ Tiêu.
Ông cụ Tiêu châm một cây kim vào huyệt bên trái của Vũ Tuyết Như, Tiêu Nhi giống vậy cũng chăm một cây kim vào huyệt bên phải của Vũ Tuyết Như. Cả haiông cháu đều không nói một lời, phối hợp ăn ý.
Trước vài mũi kim đầu tiên châm xuống, mạch máu của Vũ Tuyết Như nổi lên nghiêm trọng hơn, tất cả mọi người căng thẳng đến mức không thở nổi.
Lục Thiên Bảo nhận được điện thoại của y tá, vội vàng từ phòng thí nghiệm chạy đến, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi hít vào một hơi lạnh: "Chuyện này, tình trạng này đã vượt xa phạm vi có thể chữa trị của bệnh siêu vi trùng và bệnh chó dại thông thường."
Y tá trường bên cạnh nuốt nước bọt, sốt sắng hỏi: "Vậy, vậy là có ý gì?".
Lục Thiên Bảo hít một hơi thật sâu, nhỏ giọng nói: “Là dấu hiệu của tử vong, không cứu được nữa."
Theo giọng nói trầm xuống của anh ấy, ông cụ Tiêu và Tiêu Nhi đồng thời châm thêm một phát nữa. Trong một giây tiếp theo, kỳ tích xuất hiện, mạch máu nhô ra trên cổ Vũ Tuyết Như tự nhiên thẳng ra, hơn nữa còn có vẻ thu nhỏ lại.