Tiêu Nhi nhanh chóng lấy thuốc giải độc gan ra và nhìn mọi người uống hết.
Đồng thời, Triệu Thanh Xuân cũng đã nhanh chóng ra lệnh cho Lê Việt Bách, Tiểu Thất rót đầy ly rượu của tất cả mọi người.
Cô thấy mọi người đều đã uống xong thuốc giải độc gan nên cô đã cầm lấy đôi đũa trên bàn gõ nhẹ vào ly rượu: "Các vị, bây giờ tôi tuyên bố, thời gian vui vẻ của chúng ta chính thức bắt đầu! Hú!”
Cô giơ cao ly rượu, Lê Việt Bách cũng lập tức nâng ly rượu lên và tích cực hưởng ứng: “Hú!"
Mọi người vừa tính đưa ly rượu lên thì Lục Thiên Bảo vội vàng ngăn lại: “Đợi đã, vẫn chưa phải lúc đầu! Mọi người đợi thêm chút nữa nào!" "Đợi cái gì?" Mọi người đồng thanh hiểu kỳ nói.
Lục Thiên Bảo chưa kịp mở miệng nói thì Triệu Thanh Xuân đã chen ngang một câu: “Chủ tịch Lục uống rượu thôi mà cũng phải chọn giờ lành sao?” "Không phải, tất nhiên không phải rồi." Lục Thiên Bảo có chút ngượng ngùng và mở nụ cười nói: "Mọi người cứ đợi thêm chút nữa thôi!"
Mọi người nhìn nhau khó hiểu, không biết anh ta đang muốn bày trò gì đây.
Tiêu Nhi vừa định mở miệng hỏi thì nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa. "Tôi đi mở cửa”
Lộ Tây không thể ăn, chỉ có thể đứng ở bên cạnh xem, vừa nghe tiếng chuông vang lên đã nhanh chóng quay lưng đi ra ngoài.
Rất nhanh sau đó, mọi người thấy Lộ Tây dẫn theo một người đàn ông đi vào.
Khuôn mặt Triệu Thanh Xuân cứng đờ, cô ấy trợn mất khó chịu nói: “Chủ tịch Lục, đây chính là người mà anh đợi sao?"
Hoắc Kiến Phong đặt chai rượu champagne có thất nơ lên bàn và lịch sự khẽ củi đầu trước mọi người: "Chào mọi người! Thân là gia quyến của Tiêu Nhi, tôi đến muộn rồi, thành thật xin lỗi!" “Hứ!” Triệu Thanh Xuân rùng mình nối hết cả da gà và nói một cách chế bai: “Rượu còn chưa kịp uống mà đã ăn một đồng “cơm chó” rồi.”
Có Hoắc Kiến Phong ở đây, Lục Thiên Bảo hiên ngang đứng thẳng lưng, anh ấy nhạo báng nói: "Cô Triệu, nghe giọng điệu của cô, xem ra cơm chó có nhiều hơn nữa cũng không đủ để lấp đầy miệng của cô, nếu cô thật sự ganh tị thì hãy nhanh chóng tìm một người để cho chúng tôi ăn cơm chó đi, chúng tôi đảm bảo sẽ không ganh tị đâu" Mời bạn đọc truyện tại Truyện88.net
Vương Thiên Hạo cười nhạt: "Tôi thấy không cần phải tìm đâu, ở đây đã có sẵn rồi, trực tiếp ghép đôi là được rôi."
Anh ấy đứng bên cạnh Lê Việt Bách, mặt không biển sắc dùng vai đấy Lê Việt Bách đến bên cạnh Triệu Thanh Xuân, "Ái chà!" Lê Việt Bách 'yeu điệu yếu đuối ngã vào người
Triệu Thanh Xuân.
Cơ thể đụng chạm nhau trước mặt nhiều người khiến khuôn mặt Triệu Thanh Xuân đỏ hết cả lên. Cô ấy đẩy Lê Việt Bách ra và tức giận nói: "Anh không có xương sống à?"
Lê Việt Bách nhìn cô ấy ra vẻ oan ức: “Không liên quan đến tôi, là Vương Thiên Hạo sư huynh đẩy tôi mà"
Triệu Thanh Xuân liec một cái nhưng thấy mọi người đều dùng ánh mắt trêu ghẹo nhìn minh thì bông dưng lại nổi cơn giận, cô ấy bực mình nói: "Anh đợi đấy, lúc đi về tôi tính sổ với anh sau." "Đi về? Về đầu cơ?”
Mọi người ngửi thấy mùi kỳ lạ, ánh mắt ai nấy đều sáng rỡ lên.
Khuôn mặt Triệu Thanh Xuân bỗng chốc càng đỏ hơn nữa, cô ấy nhanh chóng hång giọng và giả vờ bình tĩnh đổi chủ đề: "Khụ khụ, nhân vật chính ngày hôm nay là Tiêu Tiêu, không phải là tôi, phiên mọi người hãy tập trung sự chú ý của mình vào chủ đề chính ngày hôm nay, lẽ ra tôi còn định nhân lúc người nào đó không có ở đây sẽ mắng anh ta một chút, nào ngờ tên phản bội Chủ tịch Lục lại mang anh ta đến đây, đại hội mắng chửi của chúng tôi phải làm sao tiến hành đây?"
Lục Thiên Bảo ngượng ngùng rụt cổ lại.
Hoắc Kiến Phong nở nụ cười nhạt, anh đứng bên cạnh Tiêu Nhi và bình thản nói: "Không sao, mọi người có thể xem tôi không tồn tại, muốn mắng chửi gì cũng được, hoặc muốn đánh tôi cũng không sao, tôi đảm bảo sẽ không đánh trá, tôi hứa."
Triệu Thanh Xuân nhếch môi: "Xí, ai mà tin anh! Anh bây giờ nói thì hay lắm, lỡ như anh lại giở trò gì đó sau lưng đám dân thường chúng tôi thì lúc đó không biết chúng tôi có hậu quả gì nữa”
Trong lòng Lê Việt Bách mặc dù không nghĩ Hoắc Kiến Phong là loại người như thế nhưng trước mặt vẫn cần phải đứng về phía Triệu Thanh Xuân nên lập tức tán thành nói: "Đúng vậy, chúng tôi vừa yeu ớt vừa tội nghiệp, đấu không lại những nhà tư bản như anh đâu" Đọc truyện mới nhất tại Tru yện88.net
Triệu Thanh Xuân khó khăn lắm mới nhìn anh ấy bằng ánh mắt tán thưởng khiến trái tim Lê Việt Bách như nở hoa, phải ngẩng cao đầu.
Tiêu Nhi nhìn hai người họ một hát một bè nên phụt cười: "Được rồi, mọi người không tin anh ấy thì cũng phải tin tôi chứ! Tôi đảm bảo với mọi người, anh Phong tuyệt đối sẽ không trả thì mọi người đầu."
Hoắc Kiến Phong lập tức gật đầu: "Lời bà xã nói tôi nhất định sẽ nghe, bà xã không cho tôi lên tiếng thì tôi đảm bảo tôi nay sẽ không nói câu nào cả, nếu như mọi người đồng ý cho tôi tham gia thì tôi có thể cùng mọi người mắng chửi chính mình. Dù sao thì ở trước mặt Tiêu Nhi, tất cả đều là lỗi của tôi, tôi là tội nhân, tội nhân mà vĩnh viễn cũng trả không hết tội của mình, nếu như có thể để mọi người mắng chửi hả giận thì cũng tốt."
Thái độ anh rất thành khẩn, giọng nói kiên định, rõ ràng là những từ ngữ rất sen súa nhưng khi thốt ra từ miệng anh lại mang cảm giác đầy chính nghĩa.
Lê Việt Bách len lén đưa ngón tay cái về phía anh.
Hoắc Kiến Phong chớp chớp mất và trao đổi ánh mắt với anh ấy.
Bỗng chốc, khóe môi hai người đều nhếch lên, dường như sự liên minh đã được hình thành trong vô hình. “Được thôi, quân tử nhất ngôn!”
Triệu Thanh Xuân hài lòng đập bàn: "Thế bây giờ tôi tuyên bố, đại hội mắng chửi chính thức bắt đầu, chủ đề lần này: Hoắc Kiến Phong!” "Hay låm!"
Mọi người đều đồng loạt vỗ tay hưởng ứng.
Vỗ tay xong xuôi, mọi người đều ngồi vào hai bên ghế dài, Hoắc Kiến Phong cũng tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Tiêu Nhi.
Triệu Thanh Xuân thấy hành động của anh đã lập tức đưa tay ra ngăn cản: "Này này, khoan đã, anh không được ngồi ở đó!"
Vốn dĩ là Vương Thiên Hạo đứng bên cạnh Tiêu Nhi, sau khi Hoắc Kiến Phong đến thì anh ấy đã nhường chỗ của mình, nghe thấy thế, anh ấy lập tức kéo ghế của Hoắc Kiến Phong về phía sau: "Tôi cảm thấy những gì Thanh Xuân nói rất có lý, không thể để anh dễ dàng ngồi vào vị trí này được." "Đúng đúng, không thể để anh ngồi ở đây" Tiểu Thất và Hắc Diệm cũng hùa theo.
Hoắc Kiến Phong nhìn Lục Thiên Bảo một cái.