Mọi người lần lượt ăn khuya xong, Vương Công nhìn nhìn đồng hồ trên tường, nhíu mày nói: " Tiêu tổng sao đến giờ còn chưa có trở về, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Hay chúng ta đi xem thử xem?".
Có người ngăn cản nói: "Nghĩ cái gì vậy, nơi này chính là căn cứ TN, có thể xảy ra chuyện gì? Cô ấy cùng Hoắc tổng, hai người cùng đi cố gắng đưa Hoắc tổng khảo sát khắp nơi một chút? Đều là những người đứng đầu thương nghiệp, ngộ nhỡ có phát sinh chuyện gì mới cũng không thể không xử lý được!".
Có người phụ họa nói: "Đúng vậy, chẳng may chúng ta phá hỏng chuyện tốt của họ, sẽ không hay lắm.
Dù sao bây giờ họ cũng chưa có mặt ở phòng này, không bằng cứ làm hết các việc của giai đoạn trước trong phòng thí nghiệm.
Chờ thêm một thời gian nữa, chắc bọn họ cũng sẽ trở lại thôi".
Vương công nghĩ cũng hợp lý, hơn nữa hiện tại cần thiết nhất chính là thời gian, có thể tiết kiệm một phút đồng hồ là quý một phút đồng hồ: "Thế này đi, tất cả mọi người ăn uống no đủ.
Mau chóng dọn dẹp hết một chút, xốc lại tinh thần, tranh thủ đêm nay có thể hoàn thành điều chế dược phẩm."
"Đối với chúng ta, chế tạo được thuốc giải mới là việc chính" Mọi người động viên tinh thần cho nhau, lần lượt vào phòng thí nghiệm.
Kho bảo quản dược phẩm đông lạnh.
Tiêu Nhi mệt mỏi ngồi dưới đất, cô cuộn thân thể mình, không ngừng vuốt ve hai tay để bảo trì nhiệt lượng.
Nhưng hơi thở càng lúc càng mờ nhạt, nhiệt lượng trong thân thể rõ ràng càng ngày càng ít.
Chẳng lẽ thật sự bị đông chết ở trong này?.
Áo khoác sang trọng lần nữa phủ lên đôi vai gầy yếu của cô.
Tiêu Nhi theo bản năng muốn giãy giụa, người đàn ông này giống như kìm sắt vững vàng đè lại: "Không muốn đông chết ở trong này, phải nghe lời".
Giọng nói âm lãnh vang lên, cực kỳ uy hiếp.
Sau đó, một luồng nhiệt ổn định từ lòng bàn tay rộng rãi xuyên qua lớp vải, làm ấm bờ vai và cơ thể.
Tiêu Nhi đè nén khát vọng ấm áp kia xuống trong lòng, vặn vẹo thân thể rầu rĩ nói: "Tôi tự mình làm."
Cô giữ chặt mép áo, gắt gao đem chính mình bao lấy.
Hoắc Kiến.
Phong lúc này mới vừa lòng buông tay ra.
Hắn rất nhanh đưa lòng bàn tay chà xát nhiệt, sau đó áp lên hai má của Tiêu Nhi, sưởi ấm cho cô.
Tiêu Nhi kháng cự né tránh: "Không cần, tôi có thể tự làm."
Cô học bộ dáng của hắn chà xát tay, mới phát hiện chỉ trong chốc lát như vậy, hai tay kéo mép áo đã trở nên cứng ngắc, ngón tay co quắp đến mức khó có thể mở ra.
Sợ hãi nháy mắt bao phủ toàn thân Tiêu Nhi: "Làm sao rồi, tại sao có thể như vậy?".
Âm thanh của cô không thể khống chế lộ ra một tia rung động.
Trái tim Hoắc Kiến Phong chìm xuống nặng nề, hướng tới hai tay hà hơi, chà xát nhiệt.
Sau đó gắt gao bao bọc lấy đôi tay mềm mại của cô, ra sức xoa nắn: " Không có việc gì, có tôi ở đây, tuyệt đối không để cho em gặp chuyện không may”
Giọng nói trầm thấp làm cho người ta có cảm giác an tâm.
Tiêu Nhi cắn chặt răng, kìm nén cảm xúc bối rối trong lòng.
Cô nâng mắt nhìn hắn, thấy hắn hết lần này đến lần khác hà hơi đầu ngón tay của bọn họ, sau đó rất nhanh ma sát.
Cô có thể cảm giác được lực của hắn, không nặng, nhưng cũng không dễ dàng làm cho người ta thoát khỏi.
Rất nhanh, trong lòng bàn tay, mu bàn tay đều bắt đầu nóng lên, cô cuộn lại ngón tay các đốt ngón tay có cảm giác buông lỏng.
Hoắc Kiến Phong nắm tay cô, vuốt ve từng ngón, chậm rãi thả lỏng.
trong mắt Tiêu Nhi hiện lên vui sướng, đôi môi cắn chặt buông ra, nhìn chóp mũi người đàn ông trước mặt đang từ trên chảy xuống những giọt mồ hôi mỏng loáng thoáng mờ ảo, ngực bỗng dưng ấm áp.
"Chúng ta không thể cứ như vậy, mau theo tôi ngồi xuống rồi đứng lên".
Hoắc Kiến Phong lôi tay của Tiêu Nhi, kéo cô ngồi bên dưới lên, "Nếu cứ đợi như vậy chỉ sợ sẽ bị cương lại, toàn thân chắc chắn bị đông cứng."
Tiêu Nhi cảm giác đi đứng có chút bất lợi, sau khi đứng lên liền cảm thấy bản thân thiếu dưỡng khí, cô gian nan lắc đầu: "Tôi mệt mỏi quá, tôi đi không nổi nữa" "Chỉ muốn đứng yên thôi!".
Hoắc Kiến Phong một tay nắm ở thắt lưng của cô, một tay đem cánh tay của cô nâng đến trên vai của mình, nửa kéo nửa ôm.
Đưa theo cô từ từ di chuyển qua lối đi giữa giá trưng bày.
Hắn khống chế lực đạo vừa phải, không làm cho cô mất thêm sức lại làm cho cô không thể không dùng lực.
Loại tình huống này thường thường so với gì một loại trạng thái đều lao lực hơn.
Nhìn thấy bộ dáng cố gắng hết sức của hắn, Tiêu Nhi nhịn không được hốc mắt hơi cay.
Cô cắn chặt răng, tự động viên tinh thần phải mạnh mẽ, tận lực đi theo nhịp độ hắn, giảm bớt gánh nặng cho hẳn.
Mới đầu, hai người đều có thể cảm giác thân thể dần dần ấm áp lên, nhưng theo thời gian trôi qua, vẫn không ai tìm đến, hai người thể lực đều dần dần chống đỡ không được......
Khu xử lý.
Ada đang nghĩ ngợi, làm sao mà tới thời điểm này, Tiêu tổng và.
Hoắc tổng còn không trở về? Ada chợt nghe tiếng mật mã mở cửa vang lên ở bên ngoài.
Chẳng lẽ là bọn họ trở lại? Cô vội vàng đứng dậy nghênh đón, từ phía cửa đi ra, Hồng Liệt đi tới, mang theo lồng giữ nhiệt.
Ada giật mình dừng lại: "Hồng tổng, đã trễ thế này, sao ngài lại tới đây?".
Hồng Liệt lễ độ cười cười: "Tôi mang điển tâm cho Tiêu tổng ăn.
Cô ấy có ở bên trong không?".
Ada mí mắt nhảy nhảy nhưng cũng không thấy có điểm gì khác lạ.
Cô không nói gì thêm, cung kính nói: "Hồng tổng, Tiêu tổng đi kho lạnh lấy thuốc.
Ngài trước cứ ngồi đã, chờ họ một chút!" "Nhà kho lạnh u? Không có việc gì, tôi qua đó tìm cô ấy."
Hồng Liệt mặt mày mỉm cười, nói xong liền xoay người.
Nghĩ đến Tiêu Nhi cùng Hoắc Kiến Phong đang ở một chỗ, Ada vội vàng ngăn hắn lại: "Hồng tổng, ngài vẫn nên ở chỗ này chờ thì hơn! Để tôi đi tìm Tiêu tổng, tôi quen thuộc căn cứ này hơn ngày, còn có thể giúp Tiêu tổng tìm thuốc và vân vân, có thể nhanh hơn chút."
Hồng Liệt rất muốn đi cùng cô, nhưng thấy văn phòng không có người khác, đành phải thỏa hiệp: "Vậy được rồi! Tôi giúp cô trông văn phòng, làm phiền cô mau chóng giúp tôi mời Tiêu tổng của các cô trở về.
Để thêm lát nữa đồ ăn lạnh, sẽ không ăn ngon."
Hắn theo bản năng nhìn về phía lồng giữ ấm trong tay, đáy mắt lo lång.
Ada cười gật gật đầu: "Yên tâm, tôi sẽ rất nhanh trở lại."
Nói xong, cô xoay người ra khu xử lý.
Căn cứ thực nghiệm Trống vắng, đèn đường phản chiếu một bóng người dài.
Ada qua đường nhỏ, chạy mau đi ra trước cửa kho lạnh, lại chỉ thấy cửa kho lạnh đóng kín, mà cái chìa khóa chói lọi treo ở trên.
"A! chẳng lẽ Tiêu tổng và Hoắc tổng đã đi về?" Cô nhíu mày, tự nhìn xem bốn phía, xác định không thấy được ai liền nhanh chóng rút chìa khóa, chạy ngược đường trở lại.
Cô đuổi theo muốn ngăn bọn họ trước khi bọn họ bước vào văn phòng, chuyện tai tiếng của bọn họ cứ như vậy xuất hiện ở trước mặt Hồng tổng, tóm lại là không tốt lắm.
Trong kho lạnh, thể lực của Hoắc Kiến Phong cùng Tiêu Nhi đều đã tiêu hao hầu như không còn.
Tiêu Nhi vừa lạnh vừa mệt, cô ngồi dựa vào chỗ cửa gần giá trưng bày nhất, gắt gao cuộn thân thể của mình, lạnh run.
Hoắc Kiến Phong ngồi ở bên cạnh cô, vươn tay đem áo khoác trên vai cô bao lại, đem cô kéo vào trong trong lồng ngực, ôm thật chặt.
Hơi thở quen thuộc kéo đến, mang theo Tiêu Nhi giờ phút này nhất thời cảm thấy ấm áp.
Cô có thể nghe thấy nhịp tim đang đập mạnh mẽ trong lồng ngực hắn, thịch, thịch....
Đó là dấu hiệu của sinh mệnh!Là dấu hiệu bọn nó còn sống!.
Tham lam hấp thu một chút năng lượng, Tiêu Nhi dùng sức đẩy Hoắc Kiến Phong ra: "Anh đừng chạm vào tôi."
Răng cô run lên, từng lời theo đầu lưỡi và răng đi ra.
Cánh tay mạnh mẽ và kiên cố của Hoắc Kiến Phong ghì chặt cô như kìm sắt, đầu của hắn để ở trên đầu của cô, ngữ khí thành khẩn mà bá đạo: "Tiêu Nhi, em căn bản không lay chuyển được tôi, không bằng giữ lại chút sức lực đi."
Hơi thở nóng rực phả vào trán, Tiêu Nhi dùng hết toàn lực vẫn không thể hẳn đẩy ra, chỉ có thể bất đắc dĩ tựa vào ngực hắn, run giọng nói: "Chúng ta sẽ chết ở chỗ này đúng không?".
Cằm Hoắc Kiến Phong cọ vào mái tóc mềm mại của cô, khẽ cười nói: "Vấn đề này, hẳn là em nên hỏi lại chính bản thân mình đi? Người của em làm sao lại ngu xuẩn như vậy? Sức hút của em giống như quỷ tinh vậy, sao không truyền thụ một chút cho bọn họ?".
Lúc này còn có tâm tình nói giỡn?!Tiêu Nhi nghiêng đầu, hung hăng trừng mắt với Hoắc Kiến Phong.
Hoắc Kiến Phong nhướn mày, ý cười bên khóe môi càng sâu.
Hắn nắm thật chặt, ôm lấy cánh tay của cô, ngữ khí nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Chết thì chết vậy, có thể cùng em chết một chỗ cũng đáng giá.
Nhiều như vậy năm tiếc nuối, coi như là thỏa mãn tâm nguyện."
Cái gì tiếc nuối? Tiêu Nhi nhíu mày, còn định nói câu gì, chợt nghe Hoắc Kiến Phong giải thích yếu ớt.