Hoắc Kiến Phong thản nhiên gật đầu, đổi mặt với máy quay bình tĩnh nói: "Xin chào các bác, tôi là Hoắc Kiến Phong. Về những lời cô Trần nói trước đó, chuyện anh cá tôi ra tù, là sự thật. Bởi vì anh ấy bị bệnh, cho nên được đưa ra bên ngoài để trị liệu, cụ thể như thế nào tôi cũng không được biết rõ. Nếu mọi người thật sự tò mò, không ngại mời cô Trần đưa các bạn đến phòng bệnh để truyền hình trực tiếp. Không biết cô Trần có thể đảm đương được việc này hay không?"
Câu nói cuối cùng, anh nhìn về phía Trần Minh Thư, khóe miệng khẽ nhếch lên, ngữ khí mang theo khiêu khích. "Anh..."
Trần Minh Thư khóe miệng mấp máy, nhưng rốt cuộc không nói gì. Bây giờ, cô ta không dám chọc tức Hoắc Kiến Phong.
Chỉ là một cái nhìn thoáng qua, Hoắc Kiến Phong đã thu hội ánh mắt về phía máy quay. Khi đám phóng viên xung quanh nhìn thấy anh rất hòa nhã hợp tác, họ nhân cơ hội nói: "Anh Hoắc, cô Trần vừa rồi nói anh không có quan hệ huyết thống với nhà họ Hoặc, rốt cuộc có phải là sự thật hay không?" “Là thật, tôi không phải cốt nhục của nhà họ Hoắc”
Ánh mắt của Hoắc Kiến Phong vô cùng thản nhiên, ngữ khí bình thản nói: "Trong lúc này, tôi và người nhà đều không biết chuyện. Vừa rồi bố mẹ tôi phải nhập viện vì để phục vụ cho trị liệu, sau khi kiểm tra, tôi mới biết mình không phải là con ruột của họ. Nhưng đây là chuyện riêng tư của cá nhân tôi, không cần thiết phải công khai. Bởi vì hôm nay mọi người tò mò muốn hỏi nên tôi cũng không có gì phải che giấu."
Anh hơi dừng lại, cũng không đợi mọi người lên tiếng, khóe miệng cong lên nụ cười tự giễu: "Về phần vì sao tôi không có quan hệ huyết thống với bố mẹ, mọi người không nên hỏi tôi. Bởi vì, tôi cũng không biết. Như mọi người đều biết, từ nhỏ tôi lớn lên ở nhà họ Hoắc, nếu phải nghĩ ra lý do thì tôi nghĩ khả năng cao mọi chuyện có thể bắt đầu từ khi tôi sinh ra. Tôi tin rằng các bạn đều là những người có thâm niên, cũng đã nghe nhiều chuyện trong cuộc sống, cũng đã gặp qua nhiều loại tình huống như vậy, cũng không cần tôi phải giải thích:
Bầu không khí vốn dĩ đang căng thẳng, bởi vì lời nhận xét thoải mái của anh, bỗng chốc trở nên thoải mái, tạo cho người ta cảm giác như đang nói chuyện phiếm.
Trong phòng phát sóng trực tiếp, khung bình luận bên dưới cùng trực tiếp bùng nổ. "Trời ơi, anh ấy không chỉ đẹp trai mà còn hiểu chuyện hài hước nữa. Thích quá." "Về sau, ai nói cậu ba của của nhà họ Hoắc mặt lạnh, tôi sẽ không tha cho người đó."
Trần Minh Thư giơ gậy tự sướng lên nhìn màn hình tràn đầy bình luận như vậy, thầm hối hận.
Sớm biết như vậy, cô ta nên dùng phòng phát trực tiếp cùng mình. Nhiều quà tặng như vậy, chẳng phải là lãng phí rồi sao?
Nhìn thấy bầu không khí khó khăn lắm mới được như vậy, Trần Minh Thư tức giận đến mức bốc khói, vất vả đưa mắt nhìn phóng viên bên cạnh.
Người phóng viên hiểuý, khẽ gật đầu, chờ Hoắc Kiến Phong nói xong mới lên tiếng: "Anh Hoắc, anh thật sự không biết hay là trồn tránh trách nhiệm trước mặt công chúng đây? Nghe nhìn lẫn lộn? Nếu tôi nhớ không lâm? Bố anh nhập viện không lâu thì mẹ anh cũng vừa mới nhập viện? Anh không phải là biết được thân phận của mình, cho nên muốn diệt trừ bọn họ đấy chứ?"
Ngay khi vần đề được đưa ra một cách sắc bén, một đám người khi nãy còn có chút thiện cảm với Hoắc Kiến Phong, trong nháy mắt lại bị dẫn dắt. "Đúng vậy, anh Hoặc, mẹ anh sao lại nhập viện?" "Xin hãy cho chúng tôi một lời giải thích hợp lý."
Sắc mặt Ngô Đức Cường lập tức trầm xuống, nhưng vẻ mặt của Hoắc Kiến Phong vẫn bình tĩnh như thường, đôi môi mỏng khẽ hé mở, giọng điệu lãnh đạm: "Mọi người, vấn đề này, tôi và mọi người giống nhau đều muốn biết đáp án. Nhưng hiện tại bố mẹ tôi đều ở trong bệnh viện, cho nên không có cách nào để bọn họ nói rõ ràng. Nhưng mà tôi bỗng nhiên ý thức được một vấn đề thú vị, chính là đối với chuyện bí mật của nhà họ Hoắc, ở đây có người còn vô cùng rõ ràng? Thậm chí so với tôi còn nằm rõ hơn?"
Giọng nói vừa dứt, đôi mắt thâm thúy của anh lạnh lùng nhìn Trần Minh Thư và tay phóng viên vừa đặt câu hỏi vừa rồi, ánh mắt sắc bén như dao khiến đối phương không khỏi rùng mình.
Ngô Đức Cường lập tức phối hợp chĩa máy quay về phía Trần Minh Thư cùng với người kia.
Nhất thời mất cảnh giác, trên mặt Trần Minh Thư cùng tay phóng viên kia đồng thời hiện lên tia bối rối, dù chỉ vài giây ngãn ngúi nhưng cũng đủ để tất cả những ai đang mải mê chờ đợi kết quả đều có thể nhìn rõ, kể cả những người xem trên mạng hay đang có mặt tại hiện trường.
Lập tức có người sắc bén đặt câu hỏi: "Cô Trần, các người làm sao mà biết được?" "Tin tức này các người lấy từ đâu?" "Đúng vậy, báo cáo được làm tư mật như vậy, như thế nào mà các người có thể lấy được?"
Hai mắt Trần Minh Thư co rút lại nghiêm trọng.
Hừ, tên Hoắc Kiến Phong này, quả nhiên lợi hại. Nhanh như vậy đã đem mũi giáo chĩa về phía này. Nhưng Trần Minh Thư tôi cũng không dễ đối phó.
Trần Minh Thư lạnh lùng cong môi, không trả lời mà liên hỏi lại: "Mọi người, tôi chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt. Vào lúc này, các người không phải rất muốn biết bố mẹ ruột của tổng giám đốc Hoắc rốt cuộc là ai sao?"
Hoắc Kiến Phong lập tức nhíu mày, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị.
Chẳng lẽ, ngay cả chuyện này cũng điều tra được? Mọi người đồng thanh hỏi: "Là ai?"