Ở vị trí trong góc ít người yên tĩnh nhất, Ôn Thục Nhi ngồi bên cạnh Khả Quyên.
Cô nhìn những con số trên màn hình máy tính mà sửng sốt: "Chị họ, tất cả những dòng màu đỏ này, thật sự đều là số liệu giả sao?".
Khả Quyên vuốt mái tóc ngắn sau tai cô ấy, nghiêm nghị nói: "Đúng vậy.
Đây chỉ là kết quả tính toán sơ lược của chị.
Nhìn bề ngoài, đó là chi tiêu cho dự án của công ty và chi tiêu bình thường của gia đình.
Nhưng nhìn thêm một chút về những khoản mục đó, thì sẽ phát hiện ra có người đang lợi dụng đều này để giở trò, số tiền mỗi tháng có thể bòn rút từ trong tài khoản, ít nhất cũng phải hơn 35 tỷ.
Tuy nhiên, so với chi tiêu của công ty, sổ sách của gia đình thực sự chẳng là gì cả.
Trong số các khoản chi này, hai vấn đề dễ thấy nhất là thuốc men, còn lại là sưu tầm đồ cổ".
Cô ấy nói, dùng chuột nhấp vào danh sách các loại thuốc: "Nhìn xem, đây là thuốc của riêng chồng em".
Ôn Thục Nhi nhìn những con số bên trên, khóe miệng co giật, "Kiến Phong một mình có thể uống nhiều như vậy sao? Giá những loại thuốc này quá đắt!".
Khả Quyên trêu đùa: "Chồng em bình thường, e là đến cả hóa đơn cũng không xem qua đâu nhỉ?".
Ôn Thục Nhi gật gật đầu: “Chị họ, chị thật sự là người hiểu biết và có con mắt tinh tường.
Trong thời gian dài như vậy, em chỉ thấy Kiến Phong đọc sách và tài liệu, nhưng anh ấy dường như không hề quan tâm tới những chuyện liên quan đến sổ sách.
và tiền bạc."
Cô nghĩ ngợi rồi nói thêm: "Về đồ cổ, những người khác trong gia đình có vẻ không hứng thú.
Bố thích sưu tầm hơn".
Khả Quyên hiểu ra: "Nếu như là sưu tầm, vậy chắc là vốn dĩ nó cũng thuộc loại tương đối đáng giá, chắc là không có vấn đề gì đâu.
Có điều, những đồ sưu tầm này của ông ấy dường như đều không phải là ông ấy tự tay mua, toàn bộ đều thông qua tài khoản của công ty, là chữ ký của Hoắc Tuấn Tú".
"Ồ, đó là anh cả của Kiến Phong."
Ôn Thục Nhi nghiêng đầu giải thích với Khả Quyên: "Anh cả rất dịu dàng, có đôi mắt đào hoa rất đẹp, luôn nở nụ cười nheo mắt.
Chắc là anh ấy sẽ không thể làm những trò xấu này đâu nhỉ?".
Đôi mắt sáng trong, trong veo như hai suối nước, đó là ánh mắt mà một đứa trẻ có tâm hồn trong sáng mới có thể có được.
Khả Quyên đưa tay ra và xoa lên đầu cô: "Gia đình càng giàu có, thì lòng người càng khó đoán.
Chúng ta không xử lý ai hay hại ai, nhưng không thể không có sự phòng bị.
Em đừng dễ dàng tin tưởng bất cứ ai, làm chuyện gì cũng phải cẩn thận một chút."
Ôn Thục Nhi khó hiểu, đang định hỏi thì điện thoại trên bàn vang lên.
Thấy đó là cuộc gọi của Lê Việt Bách, cô trực tiếp trả lời.
"Còn nhớ Trần Nguyên Kỳ không? Người tôi vừa mới nói với cậu vài ngày trước, đã sắc thuốc cho chồng cậu và sau đó đã rời đi ấy" Lê Việt Bách đi thẳng vào vấn đề.
Ôn Thục Nhi lập tức nhớ tới: "Còn nhớ, bà ta thế nào rồi?".
"Một người bạn của đồn cảnh sát đã cho tôi thông tin mới nhất.
Người đó đúng là có vấn đề, người muốn hạ độc bà cụ rất có thể là bà ta.
Tin tức này chắc là sẽ được lan truyền nhanh chóng đến nhà họ Hoắc, tôi sẽ nhắc nhở cho cậu biết trước thôi".
Xem ra, bà ta quả thực không phải người của bà nội, mà sau lưng còn có một chủ nhân khác.
Nhưng người đứng sau bà ta là ai?.
Ôn Thục Nhi buồn bực nói: "Được rồi, tôi hiểu rồi.
Những.
nguồn kinh tế qua lại của bà ta, cậu hãy để ý nhiều hơn chút, xem có tìm được manh mối gì không."
“Đã hiểu”
Lê Việt Bách nói xong, trực tiếp cúp máy.
Ôn Thục Nhi cầm điện thoại, một lúc sau mới định thần lại, nói với Khả Quyên: "Chị họ, em có việc phải đi nên em phải đi trước đây.
Hôm nay hãy dừng lại ở đây trước, làm phiền chị tiếp tục giúp em kiểm tra lại, cảm ơn!.
"Đi đi, nhớ là làm chuyện gì thì bản thân cũng phải cảnh giác đấy”
Khả Quyên nhẹ nhàng nhắc nhở.
Ôn Thục Nhi ngoan ngoãn gật đầu, mang theo cặp sách, vẫy tay với cô ấy, xoay người bước nhanh ra khỏi quán cà phê.
Trên xe buýt.
Ôn Thục Nhi bấm điện thoại của Hắc Diệm.
"Anh Diệm, em có chuyện muốn làm phiền anh!".
"Không có gì phiền phức, nếu có chuyện gì, em cứ nói ra."
Giọng Hắc Diệm có chút trêu chọc.
Ôn Thục Nhi cười ngọt ngào: "Hì hì, dịch vụ đến tận nơi mà em đã nói trước đây, em muốn làm phiền anh đi châm cứu cho Kiến Phong! Địa chỉ cụ thể, lát nữa em sẽ gửi lên WeChat của anh".
"Không cần.
Dì Mẫn đã cho anh địa chỉ nhà của em" Hắc Diệm nói, nhắc lại: "Trang viên Hoắc Kiến, Nam Uyển đúng không! Trên bản đồ có hiện lên một khoảng đất rộng!".
Đầu ngón tay đang cầm điện thoại của Ôn Thục Nhi cứng đờ, khẽ nói: "Anh Diệm, không phải ở đây.
Mấy ngày này Kiến Phong sẽ sống ở bên ngoài.
Làm phiền anh qua bên đó".
"Cái gì?" Hắc Diệm sửng sốt, đột nhiên phản ứng lại: “Ý của em là, chồng em ly thân với em rồi sao? Là vì người phụ nữ bên ngoài ấy sao?”
Giọng điệu của anh ta vô thức trở nên trầm trọng hơn: "Thục Nhi, em không thể bị bọn họ bắt nạt như thế này."
"Không, không, không phải như vậy."
Ôn Thục Nhi vội vàng ngắt lời anh và giải thích: "Anh Diệm, chị Tổng có di chứng nghiêm trong, chị ấy mất trí nhớ và mù lòa, không có người thân.
Kiến Phong qua đó, chỉ là vì muốn tiện.
chăm sóc cho chị ấy".
Mặc dù trong lòng có chút chua xót, nhưng cô cố gắng làm cho giọng điệu của mình trở nên dễ chịu.
Hắc Diệm cứng họng: "Thục Nhi, chỉ có em mới có thể tin lời nói như vậy."
“HÌ, hì hì, em đương nhiên là tin lời Kiến Phong nói rồi!" Ôn Thục Nhi cười gượng gạo: “Anh Diệm, vậy thì chuyện qua đó châm cứu, sẽ nhờ cả vào anh rồi.”
"Anh có thể không đi sao?”
Hắc Diệm trên mặt đầy vẻ cự tuyệt.
Anh ta không muốn nhìn thấy một tên đàn ông cặn bã, sợ sự vững vàng mình khó khăn lắm mới tu luyện được sẽ bị phá hủy.
"Anh Diệm, cầu xin anh đó! Anh cũng biết là anh ấy đã bị trúng độc, những chất độc đó tích tụ trong cơ thể anh ấy càng lâu thì cơ hội hồi phục sẽ càng thấp.
Chúng ta là bác sĩ, đã nhận bệnh nhân này rồi, thì không thể để mặc được, đúng chứ?".
Giọng nói nhẹ nhàng và ngọt ngào, cách bởi lớp màn hình, Hắc Diệm dường như có thể nhìn thấy được vẻ ngoài đáng thương của Ôn Thục Nhi.
Anh ta không còn cách nào khác đành phải thỏa hiệp: "Được, anh đi.
Chữa bệnh cho cậu ta trước, rồi chúng ta hãy từ từ tính sổ với cậu ta."
"Cám ơn anh Diệm, em biết ngay là, Hắc Diệm anh là người có tấm lòng lương thiện và hiểu chuyện mà!".
Ôn Thục Nhi nịnh bợ anh ta trước khi cúp điện thoại.
Cô nhìn phong cảnh lùi lại bên ngoài cửa kính xe, ánh mắt dần dần chua xót.
Kiến Phong, điều tôi làm được, chỉ có những thứ này.
Cho dù thế nào, anh cũng phải thật trân trọng sức khỏe của mình!