Sau khi quản gia giới thiệu căn phòng cho Ôn Thục Nhi và Hồng Liệt, cũng đồng thời giúp họ chuyển hành lý vào trong xong, mới lịch sự rời đi: "Hai vị nếu có yêu cầu gì có thể gọi dịch vụ quản gia 24/24 của chúng tôi bất cứ lúc nào.
Chúc ngài và gia đình vạn sự như ý, toàn gia hạnh phúc.
"Cám ơn."
Ôn Thục Nhi tiễn quản gia ra tới cửa, vừa quay đầu liền nhìn thấy Nguyễn Đức Tuấn đang ngồi xổm dưới đất xếp lại hành lý.
Anh ấy mở hành lý của cô trước tiên, cầm lên đặt xuống thật nhẹ nhàng, ngay cả đối với bộ quần áo bình thường của cô, anh cũng hết sức cẩn thận.
Khóe miệng Ôn Thục Nhi bất giác cong lên, đi tới ngăn cản anh ấy: "Trước đừng vội thu xếp, hiện giờ vẫn còn sớm, em đưa anh và Vân Thiên đi ăn đồ ăn ngon."
Vân Thiên sau khi đi dạo xong khắp căn biệt thự quay về, đúng lúc nghe thấy câu này, lập tức nói: "Nơi nào có đồ ăn ngon?" “Con mèo nhỏ tham ăn, con đây là ngửi thấy mùi đồ ăn mà đến đúng không?" Ôn Thục Nhi cười trêu chọc cậu.
“Ở gần đây có một con phố ăn vặt, rất nhiều đồ ăn ngon."
Khuôn mặt nhỏ của Vân Thiên lộ vẻ nghiêm túc giải thích một cách chính đáng nói: "Không phải con ngửi mùi mà đến.
Con đến là để giám sát mẹ.
Mẹ đã hứa với con và bố là sẽ không lén ăn đồ ăn không tốt cho sức khỏe đấy!".
Ôn Thục Nhi ngớ ra không nhịn được bật cười khanh khách.
Con trai à, mẹ đây không phải là lén lút ăn mà là mang con đi ăn một cách quang minh chính đại.
Cô nheo mắt cười nói: "Được rồi, đợi lát nữa muốn ăn gì, mẹ sẽ hỏi con, vị quản gia nhỏ này trước, được không?" Đối với câu trả lời này, Vân Thiên rất hài lòng: "Được ạ.
Cứ quyết định như vậy đi."
Hai mẹ con họ đã quyết định xong rồi, Hồng Liệt đương nhiên không có ý kiến gì.
Một nhà ba người nhanh chóng đi ra ngoài.
Phố ăn vặt nằm phía cửa hông của Công viên Cẩm Hồ, Ôn Thục Nhi vừa đi vừa giới thiệu với họ:" Bên trong này có một hồ nước nhân tạo rất lớn vào mùa này có thể nhìn thấy cò trắng và chim bói cá.
Cạnh hồ đều là bãi cỏ và dụng cụ luyện tập thể dục miễn phí cho khách tham quan sử dụng."
Hồng Liệt cách bức tường nhìn vào trong, trong mắt hiện lên vài phần khao khát: "Vậy sau này chúng ta có thể ra đây dã ngoại, tắm nắng, đi dạo?".
Khóe mắt Ôn Thục Nhi cong lên: "Còn cần phải chờ đến sau này? Hôm nay liền có thể làm luôn! Đợi lát nữa chúng ta trực tiếp đi phố ăn vặt mua một ít đồ ăn, lại mua thêm một tấm thảm dã ngoại là xong.
Thời điểm này, đúng lúc có thể vừa ăn vừa ngắm hoàng hôn.
"Được đó, được đó!" Hồng Liệt vừa nghĩ liền cảm thấy mãn nguyện, sau đó liền tăng nhanh bước chân.
Vân Thiên nhìn bộ dáng của cha còn ham chơi hơn cả mình, bất đắc dĩ lắc đầu, dắt tay Thục Nhi đi theo.
Bãi đậu xe trong công viên Cẩm Hồ.
Hoắc Kiến Phong dựa trên tay lái, ánh mắt sâu thẳm ảm đạm.
Từ khi cô xuất hiện đến nay, chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, sức kiềm chế mà anh luôn lấy làm tự hào hết lần này đến lần khác bị đánh bại.
Thục Nhi, tại sao?.
Rốt cuộc vì sao em lại đối xử với anh như thế?.
Câu hỏi không có câu trả lời ấy, như cái gai đâm vào tim anh, cứ chạm vào liền đau nhói.
Rất lâu sau, Hoắc Kiến Phong thở ra một hơi.
Là một người đàn ông trưởng thành, anh không thể cho phép mình có loại cảm xúc mất kiểm soát này.
Anh mở cửa, bước ra khỏi xe, men theo con đường nhỏ lát đá xanh chậm rãi bước vào công viên, Qua bãi có rộng lớn, liền tới Cẩm Hồ.
Những hàng liễu xanh tươi đung đưa trong gió, ập vào mắt đều là sắc xanh của nước non cây cỏ, người đi đường tốp năm tốp ba tản bộ.
Trong không khí thoang thoảng hương hoa.
Hoắc Kiến Phong đã quên mất đã bao lâu mình không thả lỏng tản bộ như thế này rồi.
Mỗi ngày anh đều nỗ lực làm việc, nỗ lực tranh đấu, nỗ lực thích ứng với cuộc sống không có cô...
Nhưng bây giờ, cô đã trở lại rồi!.
Cơn mệt mỏi bỗng chốc ập đến, Hoắc Kiến Phong tùy tiện tìm một chiếc ghế đá ngồi xuống.
Ánh mắt khẽ quét qua phía trước hồ, anh thấy một cặp vợ chồng già đang vai kề vai ngồi cạnh nhau.
Họ cùng nhau tắm mình trong ánh chiều tà rực rỡ, mái tóc hoa râm của họ cũng nhẹ bay theo gió.
Ông lão cầm trên tay một thanh số cô la đen, tay run run đưa đến miệng của bà lão.
Bà lão cúi đầu cắn một cái, lập tức cau mày lắc đầu ghét bỏ.
Khóe miệng ông lão giương lên, kiên quyết đưa thanh số cô la về phía trước.
Rõ ràng là cách một khoảng xa như vậy, Hoắc Kiến Phong lại như thể nhìn rõ từng biểu tình và hành động của bọn họ.
Đã từng có một cảnh tượng quen thuộc như vậy, chỉ là lúc đó người được khuyên nhủ nên ăn nhiều hơn một miếng là người chồng là anh, mà người thuyết phục anh ăn thêm một miếng là vợ của anh.
Để khiến anh ăn nhiều thịt hơn, cô còn miệng lưỡi linh hoạt nói mỗi món ăn đều có linh trí.
Hoắc Kiến Phong nhớ lại những cảnh đó, khóe miệng bất giác cong lên, trong đôi mắt sâu thẳm chợt hiện lên ánh sáng dịu dàng.
Nhưng đột nhiên, ánh mắt anh lại trầm xuống.
Có phải bây giờ cô đang vì một người đàn ông khác mà vào bếp như cô đã từng làm vì anh trước đây? Vì một người đàn ông khác mà hao tổn tâm tư?.
Nghĩ đến đây, thân mình Hoắc Kiến Phong căng chặt, sự nóng nảy theo dòng máu, trong nháy mắt lan ra toàn thân.
Không, không thể, anh tuyệt đối sẽ không cho phép điều này xảy ra!.
Dưới chân đột nhiên bị một thứ gì đó đụng vào.
Hoắc Kiến Phong định thần lại, nhìn xuống thì thấy một con chó người máy mô phỏng.
Thân thể con chó có màu đen trắng xen kẽ, đang bị kẹp giữa hai chân anh, bốn chân của con chó không ngừng đạp đất, nhưng lại không nhúc nhích nổi một bước.
Anh hơi nhướng mày, ngước mắt lên liền nhìn thấy một đứa trẻ chừng bốn năm tuổi đang cầm trên tay điều khiển từ xa chạy đến.
Làn da trắng như tuyết, mái tóc đen hơi xoăn, đôi mắt sâu thẳm trong sáng.
Cậu bé đứng cách Hoắc Kiến Phong hai ba bước, không nói chuyện cũng không luống cuống, chỉ dùng đôi mắt đen lúng liếng nhìn con chó trên mặt đất, sau đó lại nhìn Hoắc Kiến Phong.
Đôi môi mím chặt thể hiện sự lạnh lùng, nhưng ý tứ trong mắt lại rất rõ ràng, đó là nói Hoắc Kiến Phong hãy nhấc chân lên.
Đôi mắt của Hoắc Kiến Phong khẽ nheo lại, tầm mắt rơi vào trên mặt cậu bé chìm xuống.
Trong chốc lát, anh nhấc chân lên, con chó người máy mô phỏng lập tức chạy vòng xung quanh chân anh.
Hồng Liệt đuổi theo Vân Thiên chạy tới, thấy vậy tưởng con chó người máy làm người ta sợ hãi nên vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi anh, con trai tôi đã làm anh hoảng sợ rồi.
Tôi thay mặt cháu xin lỗi.
Con chó này không cắn đâu, anh yên tâm."
Nước da ngăm đen màu lúa mì, mày rậm mắt to mang theo vẻ đẹp ngoại quốc, lời nói rõ ràng, nhưng câu văn lại vô cùng cứng nhắc.
Hoắc Kiến Phong lễ độ đứng dậy, nhìn người đàn ông, sau đó nhìn về phía cậu bé, ma xui quỷ khiến nói: "Không sao, cậu bé không có làm tôi sợ, chính là chân của tôi chặn lại con chó của cậu bé.
Hai người nhìn không giống người ở đây, xin mạo muội hỏi, hai người là người nước nào?".
Trên mặt Nguyễn Đức Tuấn vẫn giữ nụ cười lịch thiệp, cởi mở nói: "Ánh mắt anh thật tốt.
Chúng tôi là người Việt Nam, mới đến đây được vài ngày."
Việt Nam?.
Nơi đăng ký của tập đoàn TN chính là Việt Nam!.
Ánh mắt của Hoắc Kiến Phong rét lạnh, người đàn ông này và bóng hình trong bức ảnh...
Nhưng trong nháy mắt, Hoắc Kiến Phong đã bình tĩnh lại.
Anh gật đầu với Hồng Liệt, ánh mắt ấm áp rơi trên người Vân Thiên, bình tĩnh cười nói: "Anh bạn nhỏ thật đẹp trai."
Ngữ khí của anh bất giác trở nên dịu dàng.
Nhìn khuôn mặt anh tuấn gần trong gang tấc, đuôi mắt của Hồng Liệt không khỏi nhảy lên.
Vân Thiên đối mặt với ánh mắt của anh, đôi mắt đen lúng liếng chớp chớp, bình tĩnh nói: "Cảm ơn chú, chú cũng rất đẹp trai!".
Giọng nói lanh lảnh, thân thiết đến khó hiểu khiến cho nhịp tim của Hoắc Kiến Phong bất giác nhanh hơn hai phút.
Ở đằng xa, Ôn Thục Nhi đã trải xong thảm dã ngoại, sắp xếp đồ ăn vặt vừa mua ra.
Cô đợi một lúc cũng không thấy Hồng Liệt và Vân Thiên quay lại liền đi tìm họ.
Nhìn từ xa liền thấy họ đang nói chuyện với một người đàn ông.
Người đàn ông hướng mặt ra hồ lưng quay về phía bên này.
Ôn Thục Nhi muốn gọi theo bản năng, vừa mở miệng ra nhưng chợt dừng lại ngay.
Bóng lưng này thật quen thuộc!.
Là anh?.
Cái tên bị ép sâu vào trong đáy lòng gần như muốn bật ra.
Tại sao anh lại ở đây?.
Ôn Thục Nhi đưa tay che miệng, nhanh chóng lui ra sau một thân cây.
Cô không biết họ đang nói gì, cô muốn đi ra nhưng lại không thể, chỉ đứng từ xa nhìn cho đến khi cuộc trò chuyện kết thúc, Hồng Liệt dắt Vân Thiên từ từ đi về phía này.
Nhìn thấy hai cha con sắc mặt vẫn như thường, Ôn Thục Nhi trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, lập tức quay trở lại nơi dã ngoại.
Mặt trời dần dần khuất bóng, sắc vàng trải rộng trên mặt nước, mặt hồ lấp lánh ánh vàng.
Gió thổi vi vu, tiếng chim cùng hương hoa.
Vốn là phong cảnh đẹp nhất, nhưng Ôn Thục Nhi lại không có tâm tư đi thưởng thức.
Đằng sau truyền đến giọng nói của Hồng Liệt và Vân Thiên: "Wow, cục cưng, con nhìn này, một mình mẹ đã chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ rồi."
Vân Thiên kiêu hãnh hừ nhẹ nói: "Tất nhiên rồi, mẹ con là tuyệt nhất."
Tim của Ôn Thục Nhi vừa mềm vừa đau.
Cô quay đầu lại, dịu dàng mỉm cười: "Ở đây có vẻ hơi lạnh, hay là chúng ta trở về ăn đi?" “Không lạnh”
Vân Thiên đặt điều khiển từ xa xuống, khoanh chân ngôi trên tấm thảm dã ngoại, tinh nghịch nháy mắt với Hồng Liệt.
Sau khi nhận được ám hiệu, Hồng Liệt vừa bất đắc dĩ vừa cưng chiều cười một tiếng, cởi áo khoác thể thao trên người xuống, khoác lên vai Ôn Thục Nhi: "Như này có tốt hơn chút nào không?".
Chiếc áo khoác mềm mại còn mang theo nhiệt độ cơ thể và hơi thở của anh, nóng rực, thanh mát.
Ôn Thục Nhi sững sờ, nhẹ giọng đáp: "Cám ơn."
"Anh đã nói với em rất nhiều lần rồi, giữa chúng ta không cần khách sáo như vậy."
Hồng Liệt vừa nghiêm nghị vừa bất đắc đĩ nhấn mạnh.
Ôn Thục Nhi liếc nhìn Vân Thiên, giả bộ không có việc gì nói: "Đây không phải là khách sáo, đây là phép lịch sự.
Được rồi, sau này em sẽ chú ý.
Hồng Liệt mỉm cười hài lòng rồi kéo cô ngồi xuống.
Ôn Thục Nhi đặc biệt chọn chỗ quay lưng lại con đường nhỏ lúc trước, trong lòng thầm cầu khẩn: tuyệt đối đừng để anh ấy đi tới đây, tuyệt đối đừng để anh ấy nhìn thấy mình.
Tuy nhiên, ở cách đó không xa, ngay sau cái cây mà Ôn Thục Nhi vừa mới trốn ban nãy.
Hoắc Kiến Phong yên lặng nhìn cảnh tượng này.
Gió chiều hoàng hôn, một nhà ba người quây quần bên nhau.
Trong con ngươi sâu như mực hiện lên một tia tối tăm, tròng trắng mắt dần dần đỏ lên.
Hai tay nắm chặt thành nắm đấm, dùng lực lớn đến mức xương ngón tay gồ lên.