Còn chưa đợi Hoắc Kiến Phong trả lời, anh ấy đã tức tối hất đầu một cái: “Đước, mình đi! Chúc cậu sớm ngày hồi phục!"
Bốn chữ cuối cùng, anh ấy gần như nghiên răng nói ra.
Hoắc Kiến Phong vui vẻ rướn mày, nhàn nhạt cong môi.
Lại thực hiện được ý đồ xấu xa!
Nhưng mà trong lòng Lục Thiên Bảo lại âm thẩm thở ra một hơi.
Hoắc Kiến Phong kiên quyết muốn anh ấy và Ngô Đức Cường quay về như vậy, hần là đối với chuyên này đã hoàn toàn nắm chắc. Anh ấy và Ngô Đức Cường trởvề cũng được, mọi người cũng không bị kim kẹp chung một chỗ, càng có thể hỗ trợ giúp đỡ lẫn nhau. Lỡ như bọn họ ở bên này có xảy ra vấn đề gì, anh ấy sẽ trở thành lực lượng chỉ viện mạnh nhất của bọn họ,
Nhưng mà trên mặt anh ấy svån luôn làm ra về bực bội khó chịu, tức giận đến nỗi gắp hết tất cả đổ ăn ngon trên bàn vào trong bát của minh: "Các cậu uống nước ấm là đủ no rồi, không cần ăn nữa, đưa hết đây cho tôi."
Đôi đũa của Tiểu Thất lúng túng cứng đờ giữa không trung: "Anh Thiên Bảo, tôi đâu có làm gì đâu!"
"Đúng đó, không thể ức hiếp một cô gái được." Ngô Đức Cường giành lại hai cái đĩa đưa cho Tiểu Thất: “Tiểu Thất, em mặc kệ cậu ta đi."
"A, Ngô Đức Cường, cầu đúng là chỉ biết lo cho người khác...”
Ba người bắt đầu không thèm để ý đến hình tượng, không khí căng thẳng cuối cùng cũng dịu đi đôi chút.
Màn đêm yên tĩnh, ấm áp và thư thái hiểm có.
Buổi tối, tại cung điện của vương hậu.
Khi mọi thứ xung quanh đã yên lặng, vương hậu Tida đang nằm trên giường đột nhiên hét lên rồi lậptức ngồi bật dậy khôi giường.
Quốc vương Phổ Mật bị đánh thức, nhanh chóng bật đèn trong phòng ngủ: “Vương hậu, người bị sao vậy?"
"Bệ hạ, bệ hạ, ta nằm mơ thấy Hồng Liệt, nằm mơ thấy Hồng Liệt!" Vương hậu Tida hoàng sơ, trên trán chảy đầy mồ hôi lạnh.
Bà nắm chặt tay quốc vương, cổ gắng kim nén cơn hoàng loạn, giọng nói vẫn còn run run: "Ta nằm mơ thấy thằng bé nói với ta rằng nó lạnh rất lạnh, rất buồn. Thắng bé nói rằng nó đang nằm một minh trong quan tài bằng, nó cô đơn lắm."
Nỗi đau thoáng qua mắt quốc vương Phổ Mật.
Ông kiểm chế càm xúc của minh, ôm nữ vương vào lòng, vỗ nhẹ lên vai bà rồi dịu dàng trấn tĩnh: "Không sao, không sao, chỉ là mơ thôi."
Vương hậu Tida dựa vào vai nhà vua, cảm thấy tim vẫn đập thình thịchº không ngừng: "Bệ hạ, chúng ta hãy đưa Hồng Liệt về biển an nghi đi!"
Nước Thanh Bạch là xứ sở hoa anh đào, tin vào thần biển, tin rằng mọi thứ đều là quà tặng của biển cả.
Bất kể là quốc vương hay thường dân, sau khichết đều phải trở về biển cả mới được bình yên. Đã nhiều ngày trôi qua kể từ khi thi thế của Hồng
Liệt được phát hiện, nhưng đến bây giờ vẫn chưa được chôn cất, khiến tinh thần của bà rất bất an.
Quốc vương Phổ Mật bất lực thở dài: “Ta không phải không muốn cho Hồng Liệt được an nghi sớm hơn, nhưng vẫn chưa bắt được hung thủ giết người!"
Vương hậu Tida đau đớn cau mày, tay đè lên ngực: "Nếu chúng ta có thể bắt kẻ giết người và xử lý, linh hồn của Hồng Liệt sẽ sớm được an ủi, trái tim này của ta, mới có thể sẽ bình yên lại một chút được!"
Quốc vương phờ phạc nhìn bà, vươn tay lau mó hội lạnh trên trán bà, thỏa hiệp: "Bỏ đi! Chuyện đã xảy ra rồi, vậy thì hãy đưa thắng bé về biển an nghỉ sớm thôi! Sáng sớm mai ta sẽ bảo Hồng Mẫn và Hồng Tuần đi làm."
Vương hậu Tida gật đầu yếu ớt: “Ta thay mặt Hoàng Liệt, càm ơn bệ hạ."
"Thắng bé cũng là con trai của ta." Quốc vương Phổ Mật nắm tay vượng hậu, đỡ bà nằm xuống: “Kể từ khi Hồng Liệt xảy ra tai nạn, người cứ không ngủ yên, hãy nghỉ ngơi đi!"
Vương hậu Tida ngoan ngoãn nhằm mắt, nhưng hình ảnh Hồng Liệt vẫn còn vương vấn trong tâm tri.Bà buồn bã quay sang một bên, cố gắng không để quốc vương nhìn thấy mình.
Quốc vương Phổ Mật nhìn bả vai hơi co giật của bà, trong lòng cũng rất đau khổ.
Người đầu bạc tiễn kẻ đấu xanh, làm sao có thể không buồn được?
Hơn nữa, mặc dù Vân Thiên không quan tâm đến ngai vàng, nhưng cậu lại là người thừa kế thích hợp nhất trong ba người con!
Sáng sớm hôm sau.
Ngay sau khi quốc vương Phổ Mật vừa ngồi vào phòng làm việc, quan nội thị mời Hồng Mẫn và Hồng Tuấn đến.
"Bệ hạ, đại điện hạ và nhị điện hạ đến rồi."
Quốc vương Phổ Mật vẫy tay, quan nội thị nhanh chóng ra ngoài, giúp họ đóng cửa lạ.
Sau khi kinh can chào ông, Hồng Mẫn mở lời trước: "Phụ vương, người gọi chủng con đến sớm như vậy, có chuyện gì quan trọng không ạ?
Quốc vương Phổ Mật ngả lưng vào ghế, thờ dài buồn bã: "Thi thể Hồng Liệt đã được tìm thấy nhiều ngày rối, lễ chia buồn cũng đã kết thúc. Tuy hung thủ giết người vẫn chưa bị bắt, nhưng ta và mẹ các con cóý muốn đưa Hồng Liệt về biển an nghỉ sớm hơn một chút."
Lông mày của Hồng Tuần kín đáo nhíu lại
Anh ấy vừa định nói, Hồng Mẫn đã cui đầu van xin trước: "Xin lỗi phụ vương, con bất tài. Dù đã phải hết binh lính tinh nhuệ, tướng lĩnh mạnh mẽ đi tìm khắp nơi nhưng vẫn chưa bắt được kẻ sát hại em trai. Tất cả manh mối tìm được đều cho thấy rằng anh ba bị bọn cướp giết chết.”
Quốc vương Phổ Mật giơ tay ngắt lời: “Con không cần nói về quá trình, các con cứ tiếp tục tìm kiếm hung thủ. Nhưng việc tang lễ, phải tiến hành ngay lập tức, chỉ trong tối nay thôi! Hãy tổ chức một lễ tang lớn theo nghi thức dành cho hoàng tử."
Khi nói những lời này, Quốc vương Phổ Mật không kìm được nước mắt.
Khi buổi lễ được tổ chức, ông ấy sẽ hoàn toàn mất con trai của minh, thậm chí ông ấy còn không được nhìn mặt con mình qua quan tài băng.
Nỗi buồn nặng nề lan ra trong căn phòng, mắt Hồng Tuấn cũng đỏ hoe: "Phụ vương, xin nén đau thương! Em trai của con nếu còn trên trời, sẽ không muốn nhìn thấy phụ vương đau lòng như thế này."
Lòng Hồng Mẫn mừng thẩm.Thì thể của Hồng Liệt dã không còn, từ nay về sau sẽ không còn tung tích chính xác, không ai có thể làm phiên anh ta nửa.
Trên mặt anh ta giả vờ ra vẻ dau khổ, lên tiếng: "Đúng vậy, phụ hoàng, người và mẫu hậu nhất định phải chăm sóc sức khỏe, Chi phí tang lễ, con cũng đã chuẩn bị từ trước, đã gắn xong rối. Cho dù thời gian gấp rút, cũng sẽ không làm ảnh hưởng đến danh dự cao quý của em trai."
Quốc vương Phổ Mật xoa xoa khóe mắt ướt át, gật đầu: "Được rồi, con có lòng roi. Giúp ta chia sẻ gánh nặng, chuyện tìm hung thủ cũng đang lo liệu, hơn nữa còn trông coi tang lễ. Con trai ngoan, phụ hoàng nhớ kỹ."
Quà nhiên, chi cần anh ta làm đủ nhiều, ông ấy mới có thể nhìn đến anh ta.
Niềm vui hiện lên trong mắt Hồng Mẫn, anh ta củi đầu khiêm tốn nói: "Phụ vương quả lời rồi, đây là những gì con nên làm."
Tuy nhiên, những lời tiếp theo của Quốc vương Phổ Mật, khiến anh ta lại rơi xuống vực.
Bàn tay đang buông thống hai bên người của Hồng Tuần để bí mật siết chặt lại: “Phụ vương, con sẽ giúp anh cả, lo tang lễ cho em trai cho thật tốt."Quốc vương Phổ Mật hài lòng gật đầu: "Tốt lấm, các con đều là con ngoan. Vậy thì Hồng Mẫn, con là anh cả, con đi ra ngoài thu xếp trước. Hồng Tuấn, con ở lại đi, ta có chuyên khác muốn nói với con."
Trái tim Hồng Mẫn chùng xuống, vẻ mặt cung kính nói: "Vâng, thưa phụ vương."
Anh ta lịch sự gật đầu với Hồng Tuấn, quay người rời khỏi phòng.
Trước khi Hồng Mẫn kịp đóng cửa, anh ta đã nghe thấy tiếng hỏi han đầy quan tâm của Quốc vương Phố Mật từ bên trong.
"Hồng Tuần, về hệ thống phòng thủ, con tim hiểu ra sao rồi?"
Giọng Hồng Tuấn bình thành: "Phụ vương yên tâm, mọi việc đang tiến hành một cách tuần tự. Con nhất định sẽ làm chủ được nó, sớm ngày đàm đương một minh."
Đảm đương một mình, dựa vào người sao?
Hồng Mẫn đóng cửa lại, một tia u ám lạnh lẽo lướt qua mắt anh ta.
Phụ vương, người vẫn còn thiên vị như vậy, vậy đừng trách con vô tình!