Hồng Liệt thở dài nhẹ nhõm rồi hoài nghi hỏi: "Đó không phải là anh em ruột của anh sao?" "Anh em ruột sao?" Hoặc Tuần Tú cười đầy chế nhạo: "Tam điện hạ cũng là người sinh ra trong hoàng tộc sao có thể hỏi một câu ngây thơ như vậy? Lẽ nào giữa ngài và anh em của ngày không đầu đá nội bộ sao? Không tranh quyền đoạt lợi sao?" Gương mặt của Hồng Liệt tối sầm lại, một hồi sau anh đã mất kiên nhẫn: “Rốt cuộc anh muốn như thế nào?"
Hoặc Tuấn Tú vẫn luôn giữ nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt: "Rất đơn giản, hợp tác với tôi. Tôi bảo đảm sẽ không nói với bất cứ ai bí mật của ngài, hơn nữa tôi cũng có thể giúp ngài có được mọi thứ ngài muốn, ví dụ như Tiêu Nhi!"
Hai chữ cuối cùng giống như một cái búa đập mạnh một cách chính xác vào trái tim của Hồng Liệt vậy.
Lông mày của Hồng Liệt cau lại một cách khó nhận thấy.
Anh cười đầy chế nhạo một cái rồi nói bằng giọng khó chịu "Tiêu Nhi không phải là một đồ vật, cô ấy là một người sống, không đến lượt một người như anh ở đây chỉ tay năm ngón."
Hoặc Tuấn Tú hoàn toàn không quan tâm, anh ta lại cười nhẹ một cái: "Nếu như tôi nhớ không nhầm thì hiện tại Tiêu Nhi của ngài đang ở cùng với A Phong đúng không? Nếu như không xử lí
Phong, ngài nghĩ ngài sẽ còn bao nhiêu cơ hội để cô ấy cam tâm tình nguyện trở về bên cạnh ngài?"
Hồng Liệt có vẻ hơi do dự, Hoắc Tuấn Tú lại tiếp tục nói: "Không cần phải suy nghĩ nữa. A Phong là kẻ địch chung của chủng ta, mà ngài chỉ có một cách là hợp tác cùng với tôi."
Hồng Liệt lắc đầu rồi kiên định nói: "Không được, dù cho anh có uy hiếp đến thân phận của Vân Thiên tôi cũng nhất định không để sự uy nghiêm của nước Thanh Bạch trở thành quân cờ của anh được. Anh đừng hòng lợi dụng thân phận của tôi"
Hoắc Tuấn Tú cười lớn: "Rất tốt, rất có nguyên tắc. Có điều ngài nghĩ nhiều rồi. Tôi không cần thân phận hoàng gia của ngài cũng như không cần dùng đến một binh một tốt nào của nước Thanh Bạch của ngài mà tôi chỉ cần ngài đứng về phía của tôi. Ngài chỉ cần làm theo những gì tôi nói, không cần tốn một chút sức lực nào ngài cũng có thể có được Tiêu Nhi mãi mãi."
Cái gì mà không cần phải tốn công sức không phải trả giá mà vẫn có thể có được mọi thứ bản thân muốn, tưởng là chiếc bánh từ trên trời rơi xuống sao?
Trên đời này làm gì lại có chuyện thuận lợi đến như vậy? Hồng Liệt đâu phải là một kẻ ngốc, vừa nghĩ lại anh đều hiểu rõ tất cả.
Hoắc Tuấn Tú không phải không làm mà là không muốn làm. Điều mà anh ta muốn là vào thời khắc quan trọng, Hồng Liệt không thể đến để giúp đỡ Vân Thiên được, chi có thể để Vân Thiên đơn phương độc mã vì tương lai của nhà họ Hoc. Mời bạn đọc truyện tại Truyện88.net
Hồng Liệt cau mày lại.
Anh đã từng đồng ý với Vân Thiên răng trong chuyện lần này anh nhất định sẽ tận tâm tận lực giúp đỡ. Hoắc Tuấn Tú nhìn ra sự lo lắng của anh liền cười nhẹ: “Ngài
Hồng, họ Hoắc trước sau gi vẫn sẽ là họ Hoắc và con trai của ngài sẽ mãi mãi là con trai của ngài." Tâm ý của anh ta đã rất rõ ràng, anh ta chỉ cần Hoắc Kiến và Hoắc Kiến Phong, sẽ không động đến một sợi tóc của Vân Thiên.
Hồng Liệt hít một hơi thật sâu, hai tay vô thức đan vào nhau để trước mặt: “Anh hãy cho tôi một chút thời gian, tôi cần phải suy nghĩ
Anh muốn rời khỏi chỗ này trước rồi nói tiếp nhưng Hoắc Tuấn Tú lại không để anh có cơ hội đó.
Hoắc Tú đưa tay lên đồng hồ rồi nhẹ nhàng nói: "Được, vậy tôi sẽ cho ngài ba "Ba phút sao?" Hồng Liệt kinh ngạc nhìn anh ta. không nói một lời nào nữa chỉ nhướn mày một cái, người mặc đồ đen đứng ngoài cửa đã đứng thành tư thế uy hiếp đe dọa.
Giống như con cá đã năm dưới dao, tình cảnh này không phải đã quá rõ ràng rồi sao.
Hồng Liệt nằm chặt tay lại, hai suy nghĩ khác nhau đang tranh trong đầu của
Hoắc Tuấn Tú từ từ rót một cốc trà rồi đưa người về phía trước mặt Hồng Liệt: A Phong là loại người như thế nào đến bây giờ có lẽ ngài đã hiểu rõ rồi. Chưa nói đến ngài và con trai ngài có lại tôi hay không, cứ cho là ngài sẽ đánh thắng tôi thì ngài cho rằng với tính khí của A Phong, anh ta sẽ hai tay mà dâng Tiêu Nhi cho ngài sao?"
Ấm trà màu vàng như sương mù mở ảo trước mắt anh, Hồng Liệt như nhìn thấy Hoắc Kiến Phong trong các gợn sóng nước.
Anh ta giống như âm hồn bất tán, dùng tư cách đại mà truy ngàn dặm đến tận Thanh Bạch, anh ta đang cầm ly rượu đứng ở nơi giao nhau khiêu khích. Ngay cả khi anh ta đau ốm không thành người thì vẫn luôn chiếm trọn mọi ánh nhìn của Tiêu Nhi...
Hồng Liệt nhằm chặt lại rồi khi mở ra lại, ánh mắt anh như một tảng abwng lạnh lẽo: "Được, tôi đồng ý với anh. Nhưng tôi sẽ không giết hay hại ai, càng sẽ không vì anh mà làm tổn hại đến bất kì ai hay làm những chuyện không có đạo
Đôi mắt đào hoa của Hoắc Tuấn Tú nhếch lên rồi anh ta nâng tách trà bằng trắng lên vui vẻ nói: "Hợp tác vui vẻ, tam điện
Tập đoàn nhà họ Hoắc, phòng họp.
Hơn chục cổ đông và giảm đốc điều hành cấp cao của công ty ngồi quanh chiếc bàn dài hình bầu dục, tất cả đều đang nhìn cậu năm tuổi mặc vest thắt nơ với ảnh dò xét. "Cậu ấy chính là người mà công ty tìm sao? Sao càng càng không thấy giống gì cả!"
Có người hạ giọng nói chuyện, lập tức những người khác liên theo sau: vậy! Còn như thế, sợ là còn chưa đi học đến chữ cũng không biết một từ mất!" "Đúng vậy, đúng vậy. Bây giờ tam thiếu gia thì mất tích, nhị thiếu gia cũng không quyết định được. Đứa trẻ này vừa đến đẩy ba người quản lí vào ngục, công ty sợ sẽ thay đối mất." "Không chỉ thay đổi đâu, tôi thấy là ngày phá sản cũng không xa đâu" "Nói như vậy liệu cổ phần của chúng ta hôm nay liệu cũng sẽ gặp nguy Đọc truyện mới nhất tại Truy ện88.net
Ngoại trừ người đã nhìn thấy Vân Thiên giết Phạt Quả Huyết trong văn phòng ngày hôm đó thì những người khác đang thảo luận trong bí mật, vừa hoảng loạn vừa sợ hãi.
Hoắc Nghĩa cau mày và gõ bàn một cách khó chịu: "Ngậm cái miệng quạ của các người lại đi! các người đến đây là để giải quyết vấn đề chứ không phải đến để nói chuyện ba hoa. Nếu có ý tưởng gì thì hãy nói ra còn không thì hãy câm miệng lại!”
Hoắc Tuấn Nghĩa tuy không có quyền lực gì nhưng dẫu sao cũng là người họ Hoắc, vẫn có một chút uy nghiêm.
Khung cảnh im lặng trong giây lát rồi mọi người lại hướng mắt về phía Vân Thiên.
Vân Thiên dựa vào lưng ghế, nhíu mày lạnh lùng nhìn qua đám rồi điềm đạm nói: mọi người không tin tôi thì mọi người có thể bán cổ phần ngay bây giờ. Sáu năm trước ông có thể mua cổ phần của một số người, tôi bây giờ cũng có thể. Bất cứ ai sợ răng không làm được có thể đứng dậy và bước ra ngoài."
Các cổ đông liếc nhau, không ai dám nói gì.
Những người rơi Hoắc gia năm đó, trông có vẻ đã rút lui an toàn nhưng sau đó ai cũng tiếc đứt ruột.
Giá cổ phiếu của nhà họ Hoắc đã tăng hơn gấp ba lần trong những năm gần đây, và cũng chính vì sự bội bạc của họ năm đó mà họ cũng đã bị toàn bộ ngành công nghiệp gạt sang một bên. Nhiều người trong số họ đã phải rời bỏ quê hương và bắt đầu lại.
Thật lâu sau mới có người giơ tay, hạ giọng hỏi: "Vân Thiên thiếu gia, chúng tôi san sàng chia sẻ khó khăn với công ty nhưng xin hãy cho chúng tôi được biết tam thiếu gia rốt cuộc đã đi đâu rồi? Công ty xảy ra chuyện lớn như vậy mà anh ấy không xuất hiện, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"
Vân Thiên hơi nhướng mày.
Người nói đang ngồi ở cuối chiếc bàn dài, ông ta hơn năm mươi tuổi, làn da được giữ gìn cẩn thận ửng đỏ, trên tay có đeo hai chiếc nhẫn lớn bằng ruby mộc mạc. Chính giám đốc Lý, người gây ồn ào nhất trong cuộc họp cổ đông năm đó nhưng đến cuối cùng ông vẫn không bán cổ phần của mình. Vân Thiên cong môi chế giêu: "Việc gì cũng cần đến anh ấy sao, các người vẫn chưa trưởng thành hay sao?"
Không một ai trong số những người ngồi ở đây trẻ hơn Hoắc
Kiến Phong cả, tất cả đều cũng đã bốn năm mươi tuổi cả rồi. Khi bị một đứa trẻ miệng còn hôi sữa hỏi vậy, tất cả đều sững người vì xấu hổ.
Hoắc Tuấn Nghĩa thấy bầu không khí có chút cứng ngắc, liền bật cười: “Bé con à, con nghĩ ai ở đây cũng giống với con sao, mới có vài tuổi đã không cần bố phải chăm sóc sao?"
Vân Thiên nhìn lướt qua rồi ném cho Hoắc Tuấn Nghĩa một ánh mắt đầy sắc lạnh.
Hoắc Tuấn Nghĩa nhanh chóng im lặng rồi còn tự làm động tác niêm phong miệng lại.