Mục lục
Cô vợ giả ngốc của tổng tài (full 813 chap) - Ôn Thục Nhi - Hoắc Kiến Phong
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hồng Liệt nhanh chóng buông tay xuôi xuống bên người, trong mắt lóe lên về đề phòng: "Tại sao cô lại chủ động muốn giúp tôi?"

Cô gái trẻ mặt mày hàm chứa ý cười, thàn nhiên nói: "Bởi vì tôi cũng là người của nước Thanh Bạch. Lần đầu tiên anh nghe tôi nói tiếng Thanh Bạch liền biết, tôi nói khẩu âm cực nặng, là người dân bản địa của nước Thanh Bach nhưng đã ở ẩn rồi. Mảnh đất này cho tôi cuộc sống yên ổn, tự nhiên tôi cũng muốn giữ cho nó mãi yên ổn như vậy."

Cô ấy dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Đương nhiên, còn có một nguyên nhân khác, chính là độc của ngài Hoắc. Chúng tôi cần đại vương tử giao ra thuốc giải, nếu như không có thuốc giải, vậy ít nhất cũng nên đưa đến đơn thuốc, kiểu như vậy thì chúng tôi mới có thế hốt thuốc đúng bệnh cho ngài Hoắc. Còn có một điểm..."

Cô gái trẻ cau mày, hơi ngập ngừng một chút mới nói: "Tôi nghi ngờ, có thể đại vương từ là kẻ thủ củatoàn bộ nước Thanh Bạch. Anh ta chưa chắc muốn phát triển nước Thanh Bạch lon mạnh hdn, rất có thể là anh ta đang muốn hủy đi danh tiếng của nước Thanh Bạch. Cho nên, chúng tôi quyết không thế để cho nước Thanh Bạch rơi vào trong tay của anh ta."

Hồng Liệt nghiêm nghị cau mày nghĩ.

Đúng vậy, một sự thật rõ ràng rằng nếu một người muốn quốc gia của mình lớn manh hơn thi sao có thể biết rõ nhược điểm của Thanh Bach rồi còn cố tinh tử chối hệ thống phòng ngự như vậy chứ?

Nhưng mà họ dù gì cũng có quan hệ ruột thịt, máu mủ anh em mà!

Hồng Liệt do dự một hồi, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu: "Được, tôi đồng ý voi cô, quá trình điều tra sự thật trước đó tôi sẽ nghe các người sắp xếp, tuyệt đối không hành động quá xúc động.”

Bên trong nhà chính, bầu không khí khó có được nhộn nhịp nhẹ nhóm như vậy.


Bà cụ Hoắc dựa vào trên ghế sô pha, thoải mái dặn dò dì Mẫn: "Nói cho mọi người chuẩn bị làm nhanh lên, cơm tối nhớ chuẩn bị thêm chút đổ ăn, chuẩn bị những món mà mấy người trẻ tuổi thích ăn đấy. Còn nữa, để mấy đứa lanh lợi đi dọn dẹp một gian phòng di.""Bà nội, không cần Kiến Phong miệng, nhẹ nhàng từ chối: "Đợi chút nữa ăn cơm xong thì tụi con về luôn Tây Bên kia đạc cũng đã có sẵn, người làm mỗi ngày thu dọn, bà cũng đừng để phức a."

Anh hờ hững nhìn về phía Tiêu Nhi, sâu trong mắt là tình cảm rung động dạt dào.

Đó là phòng tân hôn của họ, là căn nhà thuộc về

họ.

Cảm nhận được tình cảm dịu dàng lại nghĩ tới cô gái trẻ, Tiêu Nhi dịu dàng hùa theo: "Bà nội, bên kia chúng con cũng ở quen rồi, nên sẽ không quấy rầy yên tĩnh của bà đâu

Cho dù là lúc trước khi hai người như nước với lửa, ổn ào không vui nhất thì cô cũng sẽ không đến bên này ngày nào.

Nghĩ tới đây, bà cụ Hoặc cũng không miễn cưỡng, vui cười hớn hở nói: "Cũng được, các con vui là được, vậy coi như việc cho bà đi."

Ánh mắt của bà dù không nhìn thấy nhưng có thể cầm nhận được tình cảm ỷ lại vào nhau giữa hai đứa

Bà ước già họ dính với nhau như keo da trâu nữa kia, vĩnh viễn sẽ dính vào nhau, tách cũng không ra!Rất nhanh, sắc trời cũng dẫn sám tối.

Nhà chính được thắp sáng toàn bộ đèn, soi sáng cả căn biệt thự trở nên ấm áp hơn.



Người nhà họ Hoắc cùng tu họp lại một chỗ, theo thử tự mà ngồi xuống ở phòng ăn, người làm đem thức ăn nóng hổi lần lượt đặt lên bàn, hành gửng hấp cua, tôm hấp muối, gà nước lá trà, thịt kho tàu...

Một bàn đẩy đů món mặn với sắc hương phong phủ, Tiêu Nhi nhìn chằm chằm nói: "Bà nội, dì Mẫn, mọi người làm riêng cho con sao? Một bàn này mà con ăn hết có phải béo lên năm cân, thành heo luôn đúng không?"

"Với vóc người này của em, nếu tăng lên thêm năm bảy cân thi cũng không được coi là béo dâu." Hoắc Tuấn Nghĩa cười hì hì đứng dậy, dùng đũa gắp cho Tiêu Nhi một chân của lớn.

Trài qua khoảng thời gian giáo huấn bởi Vân Thiên, nên thói quen lẫn tính cách của anh ta cũng thu liễm lại rất nhiều.

Anh ta nhìn Tiêu Nhi, nghiêm mặt nói: "Em dâu, trước kia là anh hiểu lầm em, có chỗ đắc tội em rối, còn mong em sẽ bỏ qua cho. Anh cũng biết miệng của anh hơi tùy tiện, nhưng cái chinh là đổi không được nên em xem xét giùm."Mặc dù cái gì cũng không biết, nhưng năm đó dù gì cũng là cậu hai kiêu ngạo bệ vệ của nhà họ Hoắc.

Tiêu Nhi nhìn dáng vẻ vừa bưong binh vừa bi ói của anh ta, giật mình một cái rồi cười xuy ra tiếng: "Anh hai, anh đừng khách khí như vây, những lời kia em cũng không để trong lòng. Mà khi đó mỗi ngày đều khả buốn chán, ngược lại có anh cũng cho đi rất vui."

"Chơi vui sao?" Hoắc Tuấn Nghĩa có vẻ không hiểu nhìn cô: "Anh thiếu chút nữa rượt tới tận cửa đánh em, em còn nói chơi vui hà? Lần kia nếu không phải có Phong che chở em, chắc chắn em sẽ bị anh đánh nhữ tử rồi."

Khóe môi Hoắc Kiến Phong có hơi cong lên: "Anh hai, nếu thật sự cùng ra tay thì anh cũng không phải đối thủ của cô ấy đâu."

"Hå?" Hoắc Tuấn Nghĩa gồng gồng cánh tay cho lên những khối cd rồi nói: "Câu tường đống cơ bắp này của anh chi là để trang trí đó hà?"

Hôm nay anh ta còn đấu một trận với Hồng Liệt

nữa đó!

Nhưng anh ta quay đầu lại thì nhìn thấy bà nội đang cười, di Mẫn cũng đang cười, ngay cả Vân Thiên luôn cao ngạo lạnh lùng cũng cong cong khỏe miệng.

"Các người, các người có ý gì đây hà?" Trên mặtHoắc Tuấn Nghĩa toàn là về mù mờ,

Vân Thiên nhếch môi nhỏ, vô tình vạch trần anh ta: "Bác vẫn chưa rõ sao? Bác dùng chính là cơ thể mà mami tôi lại dùng cái này."

Câu chỉ chỉ đầu nhỏ của mình: "Bên trong đó là mưu kế tần công đó hiểu không?"

Hoắc Tuấn Nghĩa giống như mèo bị giẫm lên đuôi, lập tức xù lông nói: "Ỷ cháu đang nói là bác không có đầu óc đó hả, bác sao có thể.."

Ánh mắt của anh ta đào quanh mọi người, giong nói cũng không tự giác nhỏ xuống.

Sự thật chứng minh, mọi người đẩy bàn đểu nhất tri nghĩ là anh ta có trí thông minh thấp.

Tiêu Nhi nhìn dáng vẻ anh ta uất ức mệt mỏi như vậy, lên cười trộm rồi đứng dậy gắp cho anh ta thêm một khối thịt cua:

"Anh hai, nếu anh đã thẳng thắn như vậy, em có lẽ cũng nên xin lỗi anh. Thật ra khi đó trên người anh nổi mẩn đỏ, không phải vì có quá nhiều bạn gái mà do em khi viết chữ trong lòng bàn tay anh có đổ thêm phn ngửa, không độc hại gì đâu chi là muốn chọc ghẹo anh thôi."



"Hå?" Hoắc Tuấn Nghĩa trừng to mắt, chợt thấymình càng oan ức hơn:

"Hừ, anh nói ngay mà, họ cũng không tin anh

luôn."

Mọi người đều hé miệng cười.

Tiêu Nhi cũng cười: "Còn chưa hết, còn có lần kia anh bỗng nhiên phát ra tính tình cuống loạn giống như động kinh muốn đâm vào cây nhưng thật ra cũng là vì trên bậc thang, em lặng lẽ dùng ngân châm đâm vào một vài huyệt vị trên người anh, chứ căn bản là anh không có bị trúng độc gì cả. Thật sự xin lỗi, anh hai!"

Hoặc Tuấn Nghĩa không dám tin nhìn cô tay cầm đũa nằm chặt lại, tức giận tới mức cả người đều run lên: "Em em em..."

Tất cả mọi người đều nghĩ dựa theo tính cách nóng này xúc động của anh ta có lẽ sẽ muốn ra tay, nhưng bất chợt Hoắc Tuần Nghĩa lại uất ức bĩu môi, gào khóc:

"Em hù chết anh rồi! Anh đi xem rất nhiều bác sĩ, còn tưởng rằng minh phải chết nữa đấy. Mấy năm nay nếu gái đẹp mà ngoắc ngoắc anh, anh cũng bị hù cho tay chân rét run. Gái đẹp của anh, hoa hoa xinh đẹp của anh, hu hu hu."

Mọi người hơi giật minh sau đó thì không hề tử tế mà cười ẩm lên.Bà cụ Hoắc ho nhẹ hai tiếng, nhịn cười quát "Châu còn không biết xấu hổ mà nói nữa, may mắn Nhi nó giúp tính trêu hoa gheo nguyệt, không sao này ai dám cô gái tốt cho cháu nữa hà."

Hoắc Tuấn Nghĩa thút tha thút nói: "Vậy bây giờ không phải cũng không có cô gái tốt nào chịu gả cho cháu đó sao? Nhóc Thiên nói đời này của cháu đều trông cậy gi được rồi, nói cháu nên nhanh chóng sinh một đứa nhỏ đi. mặc kệ, em dâu, anh chặt mất hoa đào của anh thì sau này chuyện hôn nhân quan trọng của anh liền đẩy hết lên người của em đấy."

"Hà?" Tiêu Nhi nghen họng nhìn trân trối: "Cái này sao có thể trách em?"

Cô cong môi, đáy mắt bất chợt xẹt qua một vòng giảo hoạt: "Anh hai, xem ra anh đúng là bị bệnh thật rồi, vẫn nên điều trị thì hơn! Mà ôi trời, ngân châm của mami đâu? Chúng ta trị cho bác Hai một lần ha?"

đừng, đừng mà, anh sai rồi." Hoắc Tuấn Nghĩa sợ hãi, vội vàng khoát tay cầu xin tha thứ:

"Trước kia đếu toàn là anh trêu chọc em, chúng ta, chúng ta coi như hòa nhau nha. Sau này, không ai còn nợ ai gì nữa."

"Đồng ý." Tiêu Nhi khoái


Trong mắt Hoắc Tuần Nghĩa thấyhình như mình bị lừa.


Nhưng ai biểu mọi người đều đồng ý anh ta có trí thông minh thấp nhất chứ?


Anh ta nghẹn khuất mà củi đấu, dùng sức cắn cái chân cua trong chén mà trút giận.


Sau này tìm vợ, anh ta cũng phải kiếm người có trí thông minh cao một chút, sinh ra một đứa thông minh như Vân Thiên, miễn cho lớn lên thì bị người ta bắt nat...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK