Hoắc Kiến Phong vô thức hỏi: “Ý của bà là gì? Chẳng lẽ tình hình bệnh của mẹ cháu chuyển biến xấu di?"
Bà cụ không nói thêm gì nữa, chỉ lấy một chiếc điện thoại bàn kiểu cũ trong ngăn bàn ra đưa cho anh.
Nhìn chiếc điện thoại màu đen cồng kềnh, Hoặc
Kiến Phong chậm chạp không đưa tay ra nhận.
Bệnh viện số 3 của thành phố, khoa tâm thần, trong văn phòng của bác sĩ Trường.
Tiêu Nhi đang ngồi cùng với các bác sĩ khác của khoa để cùng nhau thương lượng phương pháp điều trị cho Vũ Tuyết Như “Nếu không thì chúng ta áp dụng cách đã chứa cho bệnh nhi lần trước? Từ từ thay máu cho bệnh nhân này?" Bác sĩ Hoàng trưởng khoa Máu đề nghị.
Tiểu Nhi lắc đầu: “Không được, lần trước chúng ta đã xác định là Vân Thiên bị trúng độc Liên Tâm rồi, nên mới có thể dựa theo phương pháp cổ xưa như vậy để mạo hiểm tiến hành trị liệu. Nhưng mà lần này, cho đến ngày hôm nay, người bệnh trúng độc gì chúng ta cũng không biết rõ ràng. Nếu như cứ tùy tiện thay máu thì chẳng những việc giải cứu cho bệnh nhân trở nên vô vọng, mà sẽ càng khiến cho tình huống có thể đã vốn rất tệc của bà ấy sẽ càng tệ hơn."
Gương mặt bác sĩ Trương chỉ toàn là vẻ lo lắng. Nhận một ca bệnh nóng bỏng tay như thế này khiến ông ta rất e ngại, ngài ấy không muốn có người chết trong phạm vi quản lý của ngài ấy: “Theo như tình huống đến truyền dịch cũng khó khăn của bà ấy, thì cứ kéo dài như thế này, sớm muộn gì cơ thể của bà ấy cũng sẽ không thể chịu nổi nữa."
Tiêu Nhi nhíu mày, suy nghĩ một lát, nói: "Bây giờ cũng không có biện pháp nào khác, cũng chỉ có thể tăng cường năng độ còn, trước tiên duy trì được tính mạng của bà ấy để có thể kiểm tra triệu chứng bệnh 216 của bà ấy đã "Tính tính tình
Tiếng chuông gọi dồn dập vang lên cắt đứt lợi
Tiêu Nhi.
Cả đám người ngẩng đầu nhìn lên, là tiếng chuông của phòng bệnh của Vũ Tuyết Như.
Bên kia máy truyền tin truyền đến giọng nói lo lắng của y tả: "Các chỉ tiêu chức năng của bệnh nhân đang hạ xuống rất nhanh. Nhịp tim và huyết áp càng ngày càng giảm, toàn thân không ngừng run rẩy. Bên cạnh đó còn có sùi bọt mép và ngũ quan co giật"
Tiêu Nhi đứng bật dậy, co cẳng chạy về phía phòng bệnh của bà ta.
Các bác sĩ khác thấy thế cũng bật dậy chạy theo.
Trong phòng bệnh, cơ thể Vũ Tuyết Như đang bị cố định bằng dây trên giường, nhưng vẫn không thể nào ngăn được cơn co giật của bà ta.
Bà ta giống như một con tôm bị luộc sôi trong nổi, không ngừng uốn éo thành đủ các hình dạng kì quặc. Bọt mép tràn ra khỏi khỏe miệng bà ta, dính vào mái tóc rối tung và trên cổ bà ta. Sắc mặt bà ta trắng bệch, cùng với đôi mắt trắng dã đang trợn trừng lên, nhìn không khác gì xác sống biển dị trên máy bộ phim truyền hình,
Lồng ngực bà ta phập phồng kịch liệt, mỗi một lần bà ta hô hấp giống như đều phải cố gắng dùng hết sức lực toàn thân mới làm được.
Bắc sĩ Trương nhíu chặt lông mày lại, vẻ mặt nghiêm nghị: “Tình huống hiện tại của bà ta còn nghiêm trọng hơn so với bệnh chó dại. Triệu chứng này, thoạt nhìn như là, giống như một con chó bị bệnh nặng, đang đau khổ giãy dụa lúc sắp qua đời.
Các bác sĩ khác tiến lên hỗ trợ kiểm tra, sau đó đều bất lực lắc đầu thở dài, không đành lòng đưa mắt nhìn về phía khác. không có cách, không có biện pháp nào cả.
Bầu không khí trong phòng bệnh trong nháy mắt đã đóng băng lại.
Tiêu Nhi khe cắn môi, lại một lần nữa bắt mạch xem bệnh cho Vũ Tuyết Như, nhưng mà nhiệt độ cơ thể càng ngày càng giảm, cùng với nhịp đập bắt đầu yếu dẫn của mạch đập đã chứng minh cho chẩn đoán bệnh của các bác sĩ khác.
Cô vin vào thành giường, ngón tay trắng bệch.
A Phong, anh đang ở đâu? Em đã đồng ý với anh là sẽ chăm sóc tốt cho bác trai bác gái, nhưng mà bây 410 giờ em cần sự trợ giúp của anh. “Rinh rinh... Rình rình..."
Điện thoại trong túi áo có rung lên từng hỏi.
Tiêu Nhi lấy điện thoại ra xem, là một dãy số lạ. không hiểu sao cô lại vô thức nghĩ đến Hoắc Kiến Phong, cô gật đầu xin phép các bác sĩ và y tá trong phòng bệnh một cái, sau đó đi nhanh ra ngoài, nhận điện thoại: "Alo, A Phong, là anh sao?" "Là anh" Nghe được giọng nói quen thuộc, nỗi lo trong lòng Hoắc Kiến Phong cũng giảm đi một chút: “Tình hình mẹ anh thế nào rồi?"
Tiêu Nhi đưa mắt nhìn vào phòng bệnh xuyên qua ô kinh pha lê trên cửa, nói nhỏ: "Không tốt, cực kì không tốt. Em thật sự không biết bác gái đã trúng loại độc gì, nhưng em không tìm ra được biện pháp để cứu bác ấy
Nghe ra được sự bất lực trong lời nói của cô, bản tay cầm điện thoại của Hoắc Kiến Phong hơi xiết lại.
Anh hít thở sâu một hơi, ra vẻ thoải mái đề an ủi cô: "Không sao, đây không phải là lỗi của em, em đừng cảm thấy áp lực quá, cứ làm hết sức là được. Anh ở đây cũng đang nghĩ biện pháp, chúng ta cùng nhau cố gắng thì nhất định có thể giải quyết được vấn 5/6