Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiểu hộ sĩ tiến đến gần lò lửa, nhìn nhìn rồi lại ngửi ngửi mùi thuốc Đông y, nói: Vị thuốc Đông y này có thể đề phòng viêm phổi cấp tính ư?

Trương Dương ăn ngay nói thật: Không biết, có điều chắc cũng có thể phòng trị được một chút, cô thấy đấy, tôi mới chỉ ngửi mùi thuốc thôi là không bị truyền nhiễm rồi, hay là cô cũng cởi khẩu trang ra, ngửi thêm ít mùi thuốc đi!

Tiểu hộ sĩ mỉm cười, mắt cong thành hình trăng khuyết, nhưng cô ta vẫn không dám cởi khẩu trang.

Trương Dương nói: Chủ nhiệm Trương của các cô đã cấp thuốc cho những người khác chưa?

Tiểu hộ sĩ nói: Tôi không rõ nói, nghe nói tỉnh lý điều chuyên gia tới rồi, đang tiến hành thảo luận về tật bệnh.

Từ Quang Thắng từ trong phòng đi ra, y đến bây giờ vẫn như bình thường, có điều dựa theo quy định của cấp trên, tạm thời vẫn chưa được giải trừ cách ly, dù sao mọi người vẫn thiếu hiểu biết đối với loại bệnh tình này, không ai biết được thời kỳ ủ bệnh của tật bệnh này rốt cuộc là bao nhiêu lâu.

Y đứng ở cửa phòng mình mình, từ xa nhìn Trương Dương, nói: Tình huống của Kiều tiểu thư thế nào rồi?

Trương Dương nói: Nhiệt độ cơ thể đã ổn định, nhưng vẫn hắt xì và ho khan.

Từ Quang Thắng nói: Cậu không sao chứ?

Trương Dương lắc đầu, hắn bưng thuốc đã sắc xong vào trong phòng.

Kiều Mộng Viện vẫn ho khan, có điều trạng thái tinh thần đã tốt hơn rất nhiều, cô ta thấy chén thuốc trong tay Trương Dương thì không khỏi nhíu mày: Thuốc này đắng lắm!

Trương Dương cười nói: Thuốc đắng dã tật, cô cứ bịt mũi vào uống ù cái là xong thôi!

Kiều Mộng Viện thở dài, tôi bước tới gần, rất tự nhiên ôm lấy vai cô ta, tim Kiều Mộng Viện không khỏi đập thình thịch, mặt đỏ bừng, nói: Cẩn thận tôi lây bệnh sang anh đấy! Hiện tại cô ta đã không còn lo Trương Dương bị lây như lúc ban đầu nữa, Trương Dương một mực ở bên cạnh chiếu cố cho cô ta, nhưng hiện tại tất cả vẫn rất bình thường, xem ra hắn quả thực có sức miễn dịch đối với loại bệnh này, Trương Dương đút cho Kiều Mộng Viện uống thuốc xong, cầm bát không đặt trên tủ ở đầu giường, lại sờ trán cô ta, xác định nhiệt độ cơ thể của cô ta không có gì khác thường liền mỉm cười nói: Tôi tuy rằng chưa tìm được phương pháp trị liệu loại bệnh này, nhưng tôi có thể giúp cô khống chế tốt nhiệt độ cơ thể, giảm bớt bệnh trạng, chờ sức miễn dịch của thân thể cô được hoán tỉnh thì cũng là lúc cách ngày khỏi bệnh không còn xa nữa.

Kiều Mộng Viện gật đầu nói: Tôi tin anh!

Di động ở đầu giường đổ chuông, Kiều Mộng Viện nhìn nhìn số điện thoại, là người trong nhà gọi tới. Chuyện cô ta bị bệnh khiến người nhà ở Đông Giang cực kỳ lo lắng.

Bắt máy, giọng nói quan tâm của cha vang lên: Mộng Viện, con sao rồi?

Kiều Mộng Viện vốn muốn giấu người trong nhà, nhưng lãnh đạo thành phố Nam Tích lại không dám giấu, con gái của bí thư tỉnh ủy bị bệnh ở Nam Tích, bọn họ nếu giấu, tương lai vạn nhất xảy ra chuyện gì chỉ sợ sẽ gặp họa lớn, cho nên bọn họ đã sớm báo cáo tình hình thực tế.

Kiều Chấn Lương cực kỳ khẩn trương đối với bệnh tình của con gái, sự khủng bố của bệnh dịch cơ hồ trong một đêm đã bao phủ hơn phân nửa Trung Quốc, Kiều Chấn Lương không ngờ con gái cũng bị cuốn vào.

Kiều Mộng Viện nói: Cha, con không sao!

Còn nói là không sao nữa à, cha biết hết rồi!



Kiều Mộng Viện ho khan một tiếng, Kiều Chấn Lương ở đầu dây bên kia lại khẩn trương.

Kiều Mộng Viện nói: Cha, cha đừng lo mà, Trương Dương ở đây chiếu cố con rồi, y thuật của anh ta cha cũng không phải không biết mà!

Kiều Chấn Lương nghe nói Trương Dương chiếu cố ở bên cạnh Kiều Mộng Viện thì lập tức yên lòng. Y thuật thần kỳ của Trương Dương y cũng đã biết từ lâu, chỉ cần có Trương Dương ở bên cạnh thì con gái chắc sẽ không sao. Kiều Chấn Lương nói: Cha nghe nói con cự tuyệt sự trị liệu của phía bệnh viện à.

Kiều Mộng Viện nói: Cha, cho anh cho rằng trình độ của những người ở bệnh viện có thể cao hơn Trương Dương ư?

Kiều Chấn Lương lúc này cũng yên tâm hơn một chút, hắn cười nói: Con gái, cứ dưỡng bệnh cho tốt đi, đừng nghĩ gì cả.

Kiều Mộng Viện nói: Thì Duy thế nào rồi? Nó không sao chứ?

Kiều Chấn Lương nói: Cho tới bây giờ Đông Giang vẫn chưa xuất hiện trường hợp lây nhiễm đồng loạt, có điều để ổn thỏa cho bộ phận người tiếp xúc trực tiếp với người bệnh, chúng ta cũng tiến hành quan sát cách ly.

Kiều Mộng Viện lại ho khan một tiếng.

Kiều Chấn Lương đưa điện thoại cho vợ, bảo bà ta nói chuyện vài câu với con gái. Mạnh Truyền Mĩ từ sau khi theo Phật có lẽ tình cảm đã trở nên đạm bạc, hoặc có thể là không giỏi biểu đạt tình cảm, mặc dù là quan tâm tới con gái nhưng cũng chỉ hỏi thăm vài câu rồi đưa giao lại cho Kiều Chấn Lương.

Kiều Chấn Lương bảo con gái chuyển điện thoại cho Trương Dương.

Kiều Mộng Viện đưa di động cho Trương Dương, trước khi đưa còn rất cẩn thận dùng rượu sát trùng. Trương Dương nhìn thấy hành động của cô ta thì không khỏi thấy buồn cười, mình nếu dễ dàng bị lây như vậy thì sớm đã ngã bệnh rồi, căn bản không đợi được tới hiện tại.

Trương Dương cầm lấy điện thoại chào một tiếng bí thư Kiều.

Kiều Chấn Lương nói: Trương Dương, cậu không sao chứ? Sức khỏe vẫn tốt chứ?

Trương Dương cười nói: Rất tốt, mỗi ngày chỉ việc ăn với ngủ, chẳng phải đi làm, thật sự là rất tiêu diêu tự tại!

Kiều Chấn Lương bật cười ha ha: Trương Dương, tình huống của Mộng Viện thế nào?

Trương Dương cầm điện thoại liếc Kiều Mộng Viện, Kiều Mộng Viện chỉ chỉ vào mũi của mình, ý bảo là cha đang hỏi tôi à.

Trương Dương cười nói: Tình huống cơ bản đã ổn định, có điều vẫn hơi ho khan và hắt xì, tôi đang nghĩ biện pháp trị liệu cho cô ta.

Kiều Chấn Lương nói: Trương Dương, vất vả cho cậu rồi.

Trương Dương nói: Bí thư Kiều, ngài đừng khách khí với tôi mà, chuyện của nhà ngài cũng là chuyện của tôi. Lời này rõ ràng có thành phần nịnh nọt ở bên trong, nhưng lọt vào tai Kiều Chấn Lương lại thành rất chân thành, thậm chí còn có chút cảm động, bởi vì y hiểu rõ con gái lần này không phải bị bệnh bình thường, mà là mắc bệnh truyền nhiễm rất lợi hại, trước mắt trong nước bởi vì loại bệnh truyền nhiên này mà đã có 5 người tử vong, Trương Dương tuy rằng là bác sĩ, nhưng y giả cũng không thể tự chữa cho mình. Hắn là đang mạo hiểm tính mạng chiếu cố cho Mộng Viện. Tuy rằng mình là bí thư tỉnh ủy, xung quanh không thiếu người đi theo vỗ mông ngựa, nhưng chẳng có ai bởi vì nịnh nọt mà liều cả tính mạng của mình, cho nên hành vi của Trương Dương là rất đáng quý.

Kiều Chấn Lương nói: Trương Dương, tôi cũng rất tin tưởng vào y thuật của cậu, cậu xem xem có thể mau chóng nghiên cứu ra phương pháp khắc chế loại bệnh này hay không. Hiện tại các nơi trên toàn quốc đều có không ít trường hợp mắc bệnh, tình hình bệnh dịch phía kinh thành còn nghiêm trọng hơn, tình tự khủng hoảng trên xã hội cũng đã bắt đầu lan ra rồi, trước mắt Bình Hải tuy rằng chỉ có Nam Tích phát hiện ra ca bệnh, nhưng dân chúng các nơi thuộc Bình Hải đều đã dẫn phát tình tự khủng hoảng rồi, điều này có ảnh hưởng rất lớn đối với sự ổn định của xã hội .



Trương Dương nói: Bí thư Kiều, tôi không giấu gì ngài, đến bây giờ tôi vẫn chưa phát hiện ra phương pháp trị dứt hữu hiệu.

Kiều Chấn Lương nói: Giành nhiều thời gian để nghĩ biện pháp đi.

Trương Dương nói: Tôi hiện tại bị cách ly nên làm việc rất không tiện.

Kiều Chấn Lương nói: Cố gắng làm thế nào để bọn họ bật đèn xanh cho cậu đi.

Trương Dương nói: Chỉ cần bọn họ có thể thông báo đúng lúc tình hình mà họ nắm được cho tôi biết là được rồi.

Lý Trường Vũ và Hạ Bá Đạt hôm đó liền tới bệnh viện nhân dân số hai Nam Tích, đại sảnh khám bệnh trước đây lúc nào cũng chật ních hiện tại trống trơn, phó viện trưởng Lưu Hoa Đường ra đón hai vị lãnh đạo.

Lý Trường Vũ đứng trong đại sảnh, nhìn đại sảnh vắng lặng như tờ, nói khẽ: Sao vắng thế?

Lưu Hoa Đường nói: Hiện tại anh cũng biết bệnh viện số hai của chúng tôi có dịch viêm phổi, còn ai dám đến khám bệnh nữa!

Lý Trường Vũ nói: Biện pháp cách ly làm thế nào rồi.

Lưu Hoa Đường nói: Khu bệnh cách ly chính là khoa bỏng trước đây, tổng cộng có bốn tầng, trước mắt người bệnh đều được an bài ở tầng bốn, nhưng ca bệnh bị nghi ngờ thì ở tầng ba, tầng hai là khu quan sát cách ly, có điều hiện tại cũng có một người bệnh, vốn muốn chuyển cô ta lên khu bệnh ở tầng bốn nhưng chủ nhiệm Trương kiên quyết không đồng ý.

Lý Trường Vũ nói: Bệnh nhân là Kiều Mộng Viện à?

Lưu Hoa Đường gật đầu nói: Con gái của bí thư Kiều, chúng tôi muốn chuyển cô ta lên bệnh khu ở tầng bốn, để tiện chẩn đoán trị liệu.

Lý Trường Vũ nói: Cứ theo ý của hắn mà làm đi!

Hạ Bá Đạt nói: Tình huống hiện tại của Trương Dương thế nào rồi?

Lưu Hoa Đường nói: Nói đến chuyện này cũng lạ, sau khi Kiều Mộng Viện bị bệnh anh ta thủy chung ở bên cạnh chiếu cố, nhưng anh ta không có có bất kỳ dấu hiệu bị truyền nhiễm nào cả.

Lý Trường Vũ trong lòng hiểu rõ, y thuật của Trương Dương không phải là tầm thường, có lẽ hắn đã tìm được phương pháp chữa khỏi loại bệnh này.

Hạ Bá Đạt nói: Có lẽ là anh ta có sức miễn dịch.


Lưu Hoa Đường nói: Viêm phổi loại R này có tính lây bệnh rất mạnh, đến bây giờ người trực tiếp tiếp xúc trên cơ bản đều đã phát bệnh, viện trưởng Chung của chúng tôi khi tổ chức cứu Duval, không làm tốt biện pháp phòng hộ cho nên cũng bị lây bệnh rồi.


Lý Trường Vũ nói: Tình huống của anh ta thế nào?


Lưu Hoa Đường nói: Trước mắt nhiệt độ cơ thể khoảng ba mươi tám độ, trạng thái tinh thần vẫn ổn, phương thuốc mà chủ nhiệm Trương kê, Kiều Mộng Viện sau khi dùng rất có hiệu quả, cho nên chúng tôi cũng án chiếu theo phương thuốc của anh ta mà bắt đầu tiến hành.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK