Tra Vi gắt: Tôi thì vẫn tin cán bộ đảng hơn.
Từ Kiến Quốc cười ha ha: Hiện tại cán bộ đảng viên ai cũng rất đáng tin.
Từ Kiến Cơ kéo thằng ôn này một cái, hiển nhiên không muốn hắn tiếp tục ở đây nã pháo miệng.
Tra Vi và Trương Dương tiến vào trong xe, Trương Dương điều chỉnh lại ghế phụ, ngồi cho thoải mái.
Tra Vi khởi động ô tô, nói khẽ: Anh đi đâu?
Trương Dương nói: Thật sự muốn đưa tôi về à?
Tra Vi nói: Chứ còn sao nữa? Cô ta lộ ra vẻ không vui, vẻ mặt có chút không được thoải mái.
Trương Dương nói: Cô không vui à?
Tra Vi lắc đầu, ánh mắt hướng ra đường, ô tô lái vào dòng xe, lặng lặng trôi ở đó.
Trương Dương nói: Công tác vẫn thuận lợi chứ?
Tra Vi nói: Vẫn ổn, thiết kế trang sức chắc là nghề tôi thích, tôi phát hiện giao tiếp với trang sức dễ hơn là giao tiếp với người.
Trương Dương bỗng nhiên nhớ tới cái hộp mà cô ta đưa cho mình, trong lòng khẽ động, giống như hiểu ra gì đó.
Tra Vi nói: Khối phỉ thúy anh đưa tới không tồi.
Trương Dương cười nói: Nói ra cũng trùng hợp, vốn tôi chỉ tùy tiện tìm tảng đá tặng cho Kiều lão, không ngờ bên trong lại có một khối phỉ thúy thượng đẳng.
Tra Vi nói: Vì sao không mở ra xem? Cô ta đỗ ô tô ở ven đường, mắt đẹp không hề nhìn Trương Dương mà nhìn sao qua cửa nóc, hai mắt cũng chớp động theo ánh sao.
Trương Dương lấy hộp trang sức ra, sau khi mở ra thì liền thấy trong đó là một bộ trang sức dùng phỉ thúy tạo thành, một đôi vòng tay, một chuỗi vòng cổ và một đôi khuyên tai, tuy rằng là đang dưới ánh trăng, nhưng cũng nhìn ra tính chất của phỉ thúy đúng là thượng thừa, thiết kế chạm trổ đều là tiêu chuẩn nhất lưu, Trương đại quan nhân chậc chậc khen hay, hắn ở phương diện này cũng cũng không phải là người trong nghề, nhưng cũng có thể nhìn ra bộ trang sức này tuyệt đối là thượng phẩm được chế tác tỉ mỉ, vô giá. Trương Dương nói khẽ: Cô thiết kế à?
Tra Vi không trực tiếp trả lời câu hỏi của hắn, nói khẽ: Đây là tín vật đính ước của anh cho Kiều Mộng Viện à?
Trương đại quan nhân bị cô ta hỏi cho nghẹn lời, lập tức cười nói: Đây là ý tứ của Kiều lão, là lão nhân gia bảo tôi nhờ người làm giúp.
Tra Vi nói: Chắc là đồ cưới Kiều lão chuẩn bị cho cháu gái, tôi khi thiết kế bộ trang sức này đã nghĩ ra rồi, tôi chỉ là làm giá áo cho người ta thôi.
Trương đại quan nhân nhìn mặt Tra Vi, bởi vì cô ta ngẩng đầu, cho nên hắn chỉ có thể nhìn thấy mặt nghiêng của cô ta, có điều Trương Dương vẫn bắt được ánh lệ trong mắt cô ta, Trương đại quan nhân thầm cảm thán, có chút tự trách, oan nghiệt, mình đa tình họa hại bao nhiêu nữ hài tử, Tra Vi hiển nhiên bởi vì chuyện này mà thương tâm. Thằng cha này mấp máy môi nói: Cái đó.
Tra Vi nói: Anh tốt nhất đừng nói gì cả, anh nghĩ gì tôi hiểu cả, trên đời này có chuyện tốt như vậy ư? Anh ăn trong bát những anh nhìn trong nồi, không ngờ trong lòng anh, nữ hài tử trên đời này đều vây quanh anh, anh gọi thì đến anh đuổi thì đi, anh cho rằng anh là ai?
Trương đại quan nhân nói: Tôi hình như không đắc tội với cô mà!
Tra Vi nói: Xuống xe! Tôi không chở anh nữa. Lửa không tên một khi bốc lên rồi thì đặc biệt lớn.
Trương đại quan nhân có chút bất đắc dĩ lắc đầu: Tra Vi, không phải cô muốn đưa tôi về ư?
Tôi đổi ý rồi! Anh xuống xe, không xuống là tôi gọi cảnh sát. Mắt phượng của Tra Vi trợn lên.
Trương Dương cười nói: Không đến mức đó chứ!
Tra Vi hạ cửa kính xe rồi hô to: Đồng chí Cảnh sát!
Trương đại quan nhân thấy cô ta làm thật thì mở cửa xe bước xuống, hai cảnh sát đi tới trước xe, cảnh giác nhìn Trương Dương, một người hỏi Tra Vi: Tiểu thư, xảy ra chuyện gì vậy?
Tra Vi nói: Không có gì, tôi chỉ là muốn hỏi nơi này là có phải là đường Đức Dương không. Nói xong cô ta xua xua tay về phía Trương Dương: Anh tới nơi rồi, tôi không tiễn. Nói xong cô ta lái ô tô phóng đi.
Trương đại quan nhân nhìn xe cô ta đi xa, chỉ đành cười khổ.
Hai cảnh sát tựa hồ có lòng nghi ngờ đối với Trương Dương, nhìn hắn từ trên xuống dưới, Trương đại quan nhân không muốn đứng đây lâu, xoáy người định đi thì nghe thấy đối phương quát: Anh đứng lại!
Trương Dương dừng chân nói: Hai vị có gì chỉ giáo?
Một gã cảnh sát chỉ chỉ vào cái hộp trong tay Trương Dương: Bên trong là cái gì.
Trương Dương nói: Vật phẩm cá nhân, không liên quan gì tới hai vị.
Cảnh sát đó hiển nhiên không có ý buông tha Trương Dương, hai người một trước một sau cản đường Trương Dương: Mở hộp ra!
Trương đại quan nhân thật sự là dở khóc dở cười, không ngờ không ngờ lại gặp hai tên không hiểu chuyện như vậy, hắn lắc đầu nói: Vì sao? Tôi đã nói là vật phẩm cá nhân, vì sao phải cho hai anh xem?
Anh tốt nhất phối hợp một chút, nếu không đừng trách chúng ta chúng tôi không khách khí.
Đúng lúc này một chiếc Lexus màu đen đỗ ở bên cạnh, cửa kính hạ xuống, một giọng nữ quen thuộc nói: Trương Dương, sao lại là anh!
Trương đại quan nhân xoay người nhìn lại, bên trong xe là lão tổng Triệu Nhu Đình của công ty vĩnh cửu, Triệu Nhu Đình là danh viện kinh thành chính nhi bát kinh, cha của cô ta Triệu Thiên Nhạc là phó thị trưởng thường vụ kinh thành, công ty vĩnh cửu lại ở ngay cần, cảnh sát trong khu trực thuộc này rất ít người không biết cô ta, cho nên hai cảnh sát nhìn thấy là cô ta thì lập tức có chút sửng sốt, một người trong đó cười bồi: Triệu tổng, chào cô!
Triệu Nhu Đình lạnh lùng nhìn hai người một cái: Sao? Các anh không biết bằng hữu của tôi à?Tôi giới thiệu cho các anh nhé, anh ta là bí thư thị ủy thành phố Tân Hải, các anh không phải đang hoài nghi anh ta là phần tử tội phạm chứ? Có muốn tôi mời Lưu cục của các anh tới nói cho rõ không?
Hai cảnh sát nghe thấy Triệu Nhu Đình lôi cả cục trưởng của bọn họ ra thì sợ tới vãi đái, vội vàng nói: Triệu tổng, hiểu lầm, tất cả là hiểu lầm! Hai người cười cười với Trương Dương rồi vội vàng bỏ chạy, vào những lúc như thế này thẳng nào ở lại là thằng đó ngu.
Triệu Nhu Đình cười nói với Trương Dương: Lên xe đi!
Giữa Trương đại quan nhân và Triệu Nhu Đình quen nhau có thể nói là không vui vẻ gì, lúc trước hắn kết thù kết oán với thị trưởng thành phố Tân Hải Tạ Khôn Thành, lão tổng của tập đoàn Hán Đỉnh Tạ Khôn Cử muốn đòi lại công đạo cho đại ca, cho nên gây sự ở đài triển lãm của khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải, kết quả bị Trương Dương khiến cho mặt xám mày tro, thua cả một khoản tiền, Triệu Nhu Đình là vợ của Tạ Khôn Cử nên cũng bởi vậy mà kết thù kết oán với Trương Dương, nhưng về sau chuyện lại phát triển ngoài ý liệu của hai người, Trương Dương phát hiện Triệu Nhu Đình bị người hạ độc dược mạn tính, từ đó biết giữa vợ chồng Triệu Nhu Đình và Tạ Khôn Cử đã tồn tại vết nứt từ lâu.
Trương Dương lên xe rồi cười nói: Đa tạ Triệu tổng đã giúp!
Ánh mắt của Triệu Nhu Đình nhìn lướt qua cái hộp trong tay hắn: Bảo bối gì mà hấp dẫn cả cảnh sát thế?
Trương Dương nói: Mua một món qua cho người bạn, tôi cũng không biết vì sao lại bị cảnh sát nhìn trúng, chẳng lẽ bộ dạng của tôi rất giống phần tử tội phạm ư?
Triệu Nhu Đình bật cười: Tóm lại không giống cán bộ quốc gia.
Trương Dương nhìn mình qua kính chiếu hậu, không nhịn được không nhịn được cười.
Triệu Nhu Đình nói: Đi đâu? Tôi đưa anh đi!
Trương Dương nói: Ban trú kinh Bắc Cảng.
Triệu Nhu Đình hỏi rõ địa chỉ rồi lái xe tới ban trú kinh cảng, cô ta nói khẽ: Anh lần này đến là vì tiệc tối từ thiện ngày mai ư?
Trương Dương gật đầu: Chuyện này cô cũng biết à?
Triệu Nhu Đình nói: Tôi cũng sẽ tới tham gia, sao lại không biết.
Trương Dương: Nói danh viện Kinh thành đều có lòng nhiệt tình với từ thiện như vậy ư?
Triệu Nhu Đình cười nói: Nghe cái danh hiệu này luôn cảm thấy không thoải mái, không phải mỗi người đều cọi loại tiệc tối từ thiện trở thành hoạt động dát vàng lên mặt, lấy của dân thì chi cho dân thủy chung đều là suy nghĩ trong lòng tôi.
Trương Dương nói: Xã hội quả thực rất cần các xí nghiệp gia có lương tâm như các cô.
Triệu Nhu Đình rẽ vào ngã tư đường của ban trú kinh Bắc Cảng, lại không lập tức lái tới, khi cách một đoạn thì dừng, chỉ chỉ vào quán bar phía bên phải: Nếu rảnh thì đi uống với tôi mấy chén.
Trương Dương thuận theo hướng cô ta chỉ nhìn lại, liền thấy trên biển quán bar viết tuyết Wallsburg, tất cả chữ đều là tiếng Đức, Trương đại quan nhân đối với tiếng Anh thì còn hiểu được chút ít, nhưng tiếng Đức thì hắn chịu cứng.
Triệu Nhu Đình nói: Tôi có một số lời muốn nói với anh.
Trương Dương gật đầu, mở cửa xe bước xuống.
Triệu Nhu Đình trước đây hiển nhiên đã tới nơi này, đi vào cửa lớn quán bar thì một bồi bàn người Đức nhiệt tình chào hỏi, bồi bàn an bài một vị trí yên tĩnh cho họ ở tầng hai, Triệu Nhu Đình gọi một chén rượu brandy, Trương Dương thì gọi một cốc bia đen.
Ánh trăng từ cửa sổ ở mái nhà rải xuống, tóc dài được tết lại của Triệu Nhu Đình được phủ lên một lớp ánh trăng màu bạc, nhìn ánh trăng màu bạc và ánh đèn mờ nhạt đan vào nhau trong chén rượu, bên trong đôi mắt sáng của cô ta tràn ngập vẻ u buồn.
Trương Dương không phải là lần đầu tiên thấy ánh mắt như vậy của cô ta, phía sau sự cao ngạo và vinh quang của Triệu Nhu Đình thật ra cũng có những nỗi khổ không ai biết, cô ta từng chính miệng nói với hắn rằng chồng cô ta từng phản bội cô ta, hiện tại lại biết sự thật Tạ Khôn Cử trường kỳ hạ độc cô ta, chuyện đồng dạng nếu phát sinh trên người người khác thì chỉ sợ đã sớm ngã gục rồi, nhưng Triệu Nhu Đình chỉ lộ ra vẻ u buồn và thương cảm, cô ta vẫn tràn ngập lý trí và bình tĩnh, điều này khiến cho Trương Dương cảm thấy, nữ nhân trước mắt rất không đơn giản.