Trương Dương không bất ngờ vì nhận được lời mời của Trần Cương, bản thân hắn cũng chưa rời khỏi Bắc Cảng, nghe nói Trần Cương mời hắn ăn cơm, Trương Dương vui vẻ đáp ứng lời mời.
Địa điểm mời cơm của Trần Cương ở Kim Sắc Cảng Loan, vốn Trần Cương với vương miện quen thân hơn, nhưng sau khi xảy ra chuyện tối hôm qua, vương miện đã trở thành ác mộng của y.
muốn tìm một cái cớ để mời người ta ăn cơm cũng không phải là quá khó khăn với một lão thủ chính trị như Trần Cương, Trương Dương đáp ứng rất thống khoái, không đợi y nói ra lý do muốn giải thích hiểu lầm tối hôm qua Trương Dương đã đáp ứng rồi.
Trần Cương càng hoài nghi Trương Dương có vấn đề.
Trương Dương và Trần Cương đơn độc ngồi cùng một chỗ ăn cơm vẫn là lần đầu tiên, hai người là đối thủ là kẻ địch, có thể khiến hai người ôm địch ý với nhau ngồi cùng một chỗ, khẳng định có một người nhất định phải chủ động nhượng bộ.
Phía nhượng bộ thường thường là phía chủ động đề xuất lời mời, cho nên khi Trần Cương nhìn thấy Trương Dương thì cười rất hòa ái.
Trương đại quan nhân cũng không biểu hiện ra bất kỳ ngạo khí nào, thắng không kiêu bại không nản mới là tố chất cơ bản nhất của một quan viên.
Đóng cửa lại, có một số lời không tất yếu phải quanh co lòng vòng, Trần Cương nói: Chuyện tối hôm qua tôi thật sự xin lỗi, Trần Khải uống say cho nên mới phát sinh xung đột với em họ anh. Trần Cương tận lực biểu hiện rất khiêm tốn, nhưng ở trong mắt Trương Dương, thằng cha này hôm nay không còn tinh khí thần của trước kia, lộ ra vẻ ăn nói khép nép.
Trương đại quan nhân cười nói: Bí thư Trần thật sự là quá khách khí rồi, ngày hôm qua cũng không phải là trách nhiệm của một mình Trần Khải, đứa em gái họ của tôi cũng nóng tinh lắm.
Trần Cương cười một tiếng, y nói khẽ: Chuyện như vậy truyền ra thì không tốt.
Trương Dương nói: Đúng vậy, tôi lo lắng sẽ ảnh hưởng đến danh dự của mọi người, chuyện đã qua rồi thì chúng ta coi như chưa có gì xảy ra, coi như lật sang trang mới.
Trần Cương nói: Trương Dương, tôi không nhìn lầm anh, trước đây tôi biết lòng dạ anh rất rộng rãi, làm việc rất có cái nhìn đại cục.
Trương Dương cười nói: Công là công và tư là tư, một cán bộ quốc gia ngay cả chút tố chất như vậy cũng không thế nào không có được?
Trần Cương nói: Cán bộ trẻ tuổi có tố chất như anh cũng không phải là nhiều.
Trương Dương nói: Tôi dù sao cũng trẻ tuổi, không giỏi xử lý quan hệ với đồng sự, chung quanh có không ít người đều nói tôi dùng người không khách quan, còn nói tôi đá đồng chí Trần Khải khỏi Tân Hải, mục đích là để dọn đường cho Trình Diễm Đông.
Trần Cương nói: Tôi thì không nghĩ như vậy, điều động Trần Khải là chuyện trước khi anh tới Tân Hải, có liên quan gì tới anh đâu?
Trương đại quan nhân cười thầm trong lòng, tóm được bím tóc của Trần Cương, thằng cha này nói chuyện quả nhiên quay ngoắt một trăm tám mươi độ, con chó này cũng nhu thuận thật. Trương Dương nói: Bí thư Trần, anh không biết đó thôi, hiện tại rất nhiều người đều coi điều động nhân sự bình thường thành một loại âm mưu, mượn đồng chí Hồng Trường Thanh mà nói, rõ ràng là chính cô ta chủ động yêu cầu rời khỏi Tân Hải, người khác lại nói là tôi bức cô ta đi, anh nói xem tôi có oan không?
Trần Cương nghe thấy Trương Dương nhắc tới tên của Hồng Trường Thanh, trong lòng không khỏi thắt lại, y cơ hồ có thể kết luận, Trương Dương tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên nhắc tới Hồng Trường Thanh, hắn khẳng định là cố ý. Trần Cương nói: Sự nghiệp cách mạng phải chuẩn bị chịu đựng ủy khuất.
Trương Dương nói: Bí thư Trần, tôi không thể so sánh với được với ngài, tôi thiếu kiên nhẫn, thật ra ủy khuất mà ngài phải chịu khẳng định nhiều hơn tôi, bên ngoài lời đồn về anh cũng có rất nhiều, có người nói anh và Hồng Trường Thanh có quan hệ không chính đáng! Anh có từng nghe nói không?
Cả người Trần Cương đờ ra đó, nếu vừa rồi chỉ là đoán thì hiện tại y đã có thể kết luận, Trương Dương à Trương Dương, anh con mẹ nó quá độc ác rồi, không ngờ theo dõi tôi, chụp ảnh tôi, Trần Cương nhìn Trương Dương, nhìn nụ cười ý vị thâm trường của hắn, nếu trên tay có dao, Trần Cương khẳng định sẽ cầm lên hung hăng đâm vào tim hắn, y muốn muốn giết người diệt khẩu, nhưng ý niêm này chỉ lướt qua đầu mà thôi, bởi vì Trần Cương không có gan đó.
Trương đại quan nhân không chỉ đơn giản là ám chỉ, trong mắt Trần Cương, thằng cha này chính là đang ngả bài, Trương Dương đang nói với y, mạch máu của mình đã hoàn toàn bị hắn nắm giữ trong ở lòng bàn tay, hiện tại chỉ cần Trương Dương thích là lập tức có thể khiến y thân bại danh liệt.
Một khi biết kết quả xấu nhất, nội tâm Trần Cương chợt trở nên kiên định hơn rất nhiều, đã như vậy, xấu nhất thì sao đây? Trần Cương nói: Khó lắm, người khác đầu thấy vẻ ngoài phong quang của chúng ta, những đâu của biết được nỗi khổ sau lưng của chúng ta.
Trương Dương nói: Trên đời này chỉ sợ không ai hiểu anh hơn tôi ! Có thể không hiểu ư? Mông của Trần Cương cũng bị hắn chụp rồi.
Cho dù là dưới tình huống này, Trần Cương vẫn có thể làm được bình tĩnh không dao động, tu luyện chính trị nhiều năm như vậy cũng không phải là không công, y bắt đầu bình tĩnh phân tích, xem ra Trương Dương hiện tại không muốn sử dụng con bài tẩy trong tay này nói cách khác nói cách khác, Trương Dương không phải muốn vạch trần mình, đạp mình xuống đất, vĩnh viễn không thể trở mình, mà khả năng lớn nhất là hắn muốn lợi dụng mình.
Trần Cương không sợ bị Trương Dương lợi dụng, y sợ nhất là mình mất đi giá trị trong mắt Trương Dương, nếu như vậy, mình ngay cả cơ hội thở dốc để điều chỉnh cũng không có, chỉ cần Trương Dương cảm thấy mình có giá trị đối với hắn, như vậy Trương Dương sẽ tạm thời không vội lật con bài này ra, nói cách khác, y còn có cơ hội tránh được kiếp nạn Trần Cương Trần Cương nói: Trương Dương, nghe nói gần đây giữa anh và Thái Hồng rất căng thẳng.
Trương Dương cười nói: Tôi và Thái Hồng không có vấn đề gì, có vấn đề cũng là đan người có dụng tâm khác làm ra.
Trần Cương xấu hổ ho khan một tiếng, người ta một khi bị người khác nắm thóp, loại tư vị này thực sự là không dễ chịu gì, y ở trước mặt Trương Dương bỗng nhiên có một loại cảm giác như thấp bé hơn.
Trần Cương kỳ vọng Trương Dương đề xuất yêu cầu, nếu Trương Dương bảo hắn làm chút chuyện gì đó thì trong lòng còn dễ chịu hơn một chút, nhưng Trương Dương lại không yêu cầu gì cả. Trần Cương nói: Lần này thái độ nắm lấy góc Thương Gia của Thái Hồng rất kiên quyết, nếu thị lý không cắt khu đất đó cho bọn họ cũng bọn họ sẽ từ bỏ xây dựng phân nhà máy ở Bắc Cảng. Trần Cương nói xong lại thở dài: Thật ra thị lý lần này cũng rất khó xử, dù sao trước đây cũng bỏ ra nhiều cố gắng như vậy, mà Thái Hồng lại là xí nghiệp lĩnh quân trong ngành sản xuất sắt thép, nếu có thể thuận lợi đặt ở Bắc Cảng, sẽ có ưu việt rất lớn đối với sự phát triển của Bắc Cảng.
Trương Dương nói: Bí thư Trần, người đảng cộng sản chúng ta từng sợ bị chèn ép bao giờ chưa?
Trần Cương hơi ngẩn ra, trong nhất thời không bạch bạch ý tứ của hắn, Trần Cương cho rằng Trương Dương đang nói mình, nghĩ mà sợ, mà sao không sợ cho được, anh nếu không cầm ảnh sex của tôi, lão tử lại đi nhún nhường với một thằng oắt con như anh ư? Nằm mơ đi!
Trương Dương nói: Thái Hồng trong vấn đề xây nhà máy đang áp chế thị lý, bản thân lại vô cùng buồn cười, cứ như bọn họ là con gái Hoàng Đế không sợ không lấy được chồng vậy, chúng ta thế nào cũng phải nịnh bợ bọn họ, nhường bọn họ. Các vị lãnh đạo có từng nghĩ, trên đời này không ai nguyện ý làm mua bán lỗ vốn cả, Thái Hồng sở dĩ chọn Bắc Cảng, không phải muốn trợ giúp xây dựng địa phương, lại càng không phải là muốn giúp Bắc Cảng đề thăng trình độ thu nhập kinh tế, mục đích đầu tiên của bọn họ là vì mình, tôi đã điều tra Thái Hồng ở Nam Võ rồi, bọn họ ở bên kia đã phát triển tới một bình cảnh, muốn hạ thấp giá nhân công, muốn hạ thấp phí tổn vận chuyển, cho nên mới lựa chọn thành thị cảng là Bắc Cảng này, nếu là hợp tác, hai bên đứng trên cùng một trình độ, không ai cầu ai cả, bọn họ đầu tư vào Bắc Cảng để xây nhà máy, về sau cũng là chuyện hai bên cùng có lợi, tôi cảm thấy thị lý trên vấn đề đối đãi với Thái Hồng yếu đuối quá mức, cung cấp điều kiện tiện lợi cho bọn họ thì có thể, nhưng không thể từng thời từng khắc nhượng bộ, anh càng nhượng bộ thì bọn họ lại càng được đằng chân lâng đằng đâu, hôm nay đề xuất điều kiện này, ngày mai vẫn chưa biết sẽ đề xuất điều kiện hà khắc gì hơn nữa.
Trần Cương nói: Anh nói cũng có đạo lý, tôi cũng thấy thị lý trong chuyện này xử lý có chút quá mức yếu đuối.
Nếu không phải bị Trương Dương nắm mạch máu, Trần Cương cũng sẽ không thuận theo khẩu khí của hắn mà nói chuyện.
Trương Dương mỉm cười nhìn Trần Cương, người này chuyển biến rất nhanh, trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn, đừng nhìn hiện tại y vẻ mặt ôn hoà nói chuyện với mình, nhưng trong lòng thì không biết hận mình tới mức nào. Trương đại quan nhân không sợ Trần Cương hận mình, Trần Cương anh có thể làm gì được tôi?