Kiều lão nói: Có câu. lòng vong ngã của chủ nghĩa đế quốc bất tử, bằng hữu của Trung Quốc không ít, kẻ địch cũng không ít.
Trương Dương nói: Tôi cảm thấy phương diện ngoại giao của chúng ta có phải hơi mềm không, rõ ràng lý ở trong tay chúng ta, vì sao phải khách khí như vậy với bọn họ.
Kiều lão nói: Đây là sách lược, nếu như có thể dựa vào đánh đánh giết giết để giải quyết vấn đề thì căn bản không cần ngoại giao tồn tại. Mục đích của ngoại giao chính là không chiến mà phục người. cậu còn trẻ, hiểu biết về phương diện này thật sự là quá ít.
Trương đại quan nhân thở dài: Kiều lão, tôi phát hiện mình càng lúc càng không thích hợp với quan trường này.
Kiều lão nói: với tính tình của cậu quả thực có chút không thích hợp, con người phân ra rất nhiều loại. Có người thích hợp với đánh thiên hạ, có người thích hợp với thống trị thiên hạ, loại nhân tài toàn năng thật sự là đã ít lại càng ít. Thuật nghiệp có chuyên công, đạo nghe có trước sau. Chỉ cần có thể làm được hết sức là tốt rồi.
Trương Dương nói: Tôi trước đây cảm thấy minh không tồi, nhưng về sau so sánh với với Bằng Phi thì Bỗng nhiên phát hiện ngộ tính chính trị của tôi so với hắn thì kém hơn nhiều.
Kiều lão nói: Loại hình của hai đứa khác nhau, cậu làm việc dứt khoát hẳn hoi, nhãn điểm làm việc ở bản thân sự việc, Bằng Phi làm việc thì thâm tư thục lự, nhãn điểm của hắn ở ảnh hưởng mà chuyện có thể tạo thành, lấy một ví dụ cụ thể, phía trước có chướng ngại chặn đường đi của hai đứa, cậu sẽ lựa chọn thanh trừ chướng ngại, mà Bằng Phi thì tám phần sẽ vòng qua.
Trương đại quan nhân thở dài: Kiều lão, xem ra nhãn giới của tôi quả thực không bằng Bằng Phi.
Kiều lão mỉm cười nói: Cũng không cần tự coi nhẹ mình, thanh trừ chướng ngại, cậu đi qua sẽ tạo phúc cho hậu nhân, vòng qua chướng ngại, tuy rằng mình sẽ đi qua được, nhưng chướng ngại thì vẫn còn. Tư quan điểm lâu dài mà nói thì cách làm của cậu tốt hơn.
Trương Dương nghĩ thầm trong quan trường hiện tại, người như mình như vậy khẳng định là không được hoan nghênh. Nghe xong những lời này của Kiều lão, bất giác có chút nản lòng thoái chí, thở dài: Có lẽ tôi cứ thành thành thật thật làm bác sĩ thì tốt hơn.
Kiều lão nói: Bất kỳ một nghề nào cũng đều đơn thuần hơn quan trường nhiều! Ánh mắt thâm thúy của ông ta nhìn thẳng vào Trương Dương, tựa hồ nhìn thấy mâu thuẫn ở sâu trong lòng Trương Dương, nói khẽ: Nhân sinh chỉ có trăm năm ngắn ngủn, đương nhiên phải làm chuyện mình cho rằng có ý nghĩa nhất, cho nên đừng nghĩ tới đi lấy lòng người khác, thống khoái cả đời mới là quan trọng nhất.
Trương Dương nói: Lúc trước khi tôi vừa mới tiến vào quan trường, quả thực rất khoái nhạc, nhưng hiện tại lại cảm thấy có chút bối rối.
Kiều lão nói: Rất bình thường, vừa mới tiến vào trong đó, cái cậu thấy chỉ là sự phong quang đắc ý, cảm thấy hư vinh được người ta ngưỡng mộ, nhưng nhưng ở trong đó cùng lâu, hư vinh và phù hoa sẽ dần dần mất đi, cậu mới có thể bắt đầu nghĩ lại mình rốt cuộc có thích hợp với cái nghề này không.
Trương Dương nói: Chắc là vậy.
Kiều lão nói: Rất ít người có thể toàn tâm toàn ý mà sống vì mình, tôi không thể, anh cũng không thể, cho nên, so với tốn thời gian ở rối rắm và làm phức tạp, chẳng thà nghĩ lại xem làm thế nào đẻ làm nhân sinh của mình đặc sắc hơn, dù sao chúng ta rồi cũng sẽ phải già đi, chờ cậu tới tuổi của tôi rồi, cậu sẽ biết quý trọng nhân sinh.
Trương Dương gật đầu.
Lúc này lái xe Tông Thịnh gõ cửa tiến vào, cung kính nói: Kiều lão, xe đã chuẩn bị xong.
Trương Dương kinh ngạc nói: Kiều lão, ngài muốn xuất môn ư?
Kiều lão mỉm cười nói: Không phải tôi, là chúng ta!
Trương Dương nói: Đi đâu?
Cẩm tú viên!
Nghe nói tới chỗ sắp đến, Trương đại quan nhân lập tức liền minh bạch phải tới gặp, cẩm tú viên là địa phương an dưỡng mà quan lớn của Bắc Triều Tiên thường đến, Trương Dương từng nhiều lần tới đó, chữa bệnh cho tướng quân Lý Ngân Nhật của Bắc Triều Tiên, lần trước đi là để gặp Lý Xương Kiệt, con trai của Lý Ngân Nhật.
Trương Dương đi theo Kiều lão lên xe, nói khẽ: Tôi và nhà bọn họ có chút hiểu lầm.
Kiều lão lạnh lùng nói: Nếu là hiểu lầm thì phải nói rõ ràng.
Trương Dương gật đầu, trong lòng lại có chút bất đắc dĩ, tuy rằng Lý Xương Kiệt không hề đổ cái chết của em trai Lý Xương Phổ lên đầu hắn, nhưng Trương Dương cho rằng Lý gia trong chuyện này khẳng định liệt mình vào một trong những người hiềm nghi. Trương đại quan nhân cũng không muốn phát sinh quá nhiều liên hệ với bọn họ.
Kiều lão đối với chi tiết cụ thể trong đó thì hiển nhiên là không rõ lắm, nhưng Kiều lão đã mở miệng bảo hắn tới thì Trương Dương cũng không tiện cự tuyệt, trên đường tới cẩm tú viên, Trương Dương nói: Lý tướng quân có phải lại phát bệnh hay không?
Kiều lão nói: cậu gặp rồi sẽ biết.
Tới cẩm tú viên, người ra đón là Lý Xương Kiệt, từ vẻ mặt lo âu của Lý Xương Kiệt, Trương đại quan nhân đã đoán được Lý Ngân Nhật tám chín phần mười lại phát bệnh, hơn nữa bệnh tình không được lạc quan.
Bởi vì Kiều lão ở đây, Lý Xương Kiệt chỉ gật đầu với Trương Dương, không hề nhiều lời, dẫn Kiều lão tới nơi Lý Ngân Nhật nghỉ ngơi. Lý Xương Kiệt nói khẽ: Kiều lão, cha tôi kiên trì muốn gặp ngài, cho nên tôi mới mạo muội quấy rầy sự yên tĩnh của ngài.
Kiều lão mỉm cười nói: Tôi và cha anh là lão bằng hữu.
Lý Xương Kiệt gật đầu ra hiệu cho vệ binh trước cửa lui ra, cùng Kiều lão và Trương Dương đi vào trong phòng.
Lý Ngân Nhật nằm trên giường, nhìn thấy Kiều lão đến, giãy dụa muốn ngồi dậy, Kiều lão ngăn cản: Nằm xuống, nằm xuống, tôi cũng dẫn Trương Dương tới.
Trương Dương tiến vào phòng, liền lưu ý quan sát sắc mặt của Lý Ngân Nhật, nhìn thấy sắc mặt của hắn mờ mịt, đôi mắt đã biến thành màu đen, môi cũng biến thành màu đỏ tím, tóc cũng rụng đi không ít, cả người so với lần trước khi nhìn thấy thì tựa hồ già đi cả mấy chục tuổi.
Lý Ngân Nhật nhìn thoáng qua Trương Dương.
Kiều lão nói: Để Trương Dương xem cho anh trước đã.
Trương Dương tới cạnh giường, quan sát ánh mắt của Lý Ngân Nhật, phát hiện ánh mắt của Lý Ngân Nhật đã trống rỗng và hư vô, tựa hồ như mất đi linh hồn, Trương Dương thầm than trong lòng, dương thọ của người này đã hết, tám chín phần mười là không có thuốc nào cứu được.
Ngón tay Trương Dương đặt lên mạch của Lý Ngân Nhật, hắn rất cẩn thận, rất nghiêm túc, ước chừng qua năm phút đồng hồ bắt mạch cho Lý Ngân Nhật, sau đó lại nhìn mí mắt, bựa lưỡi và móng tay Lý Ngân Nhật một chút, sau khi xem xong, hắn nói với Kiều lão: Kiều lão, các ngài nói chuyện đi, tôi ra ngoài kê đơn.
Lý Xương Kiệt nói: Tôi đi với anh.
Hai người tới thư phòng bên cạnh, Lý Xương Kiệt nói khẽ: Như thế nào?
Trương Dương thở dài, ngồi xuống ghế thái sư: Anh là muốn nghe nghe lời nói thật hay là nói dối.
Lý Xương Kiệt nói: Tất nhiên là nói thật rồi.
Trương Dương nói: Lý tướng quân bệnh tình nguy kịch, tôi bất lực.
Lý Xương Kiệt mấy máy môi, chán nản nói: Tôi đã sớm biết được kết quả này. Thật ra trước Trương Dương đã có không ít danh y chẩn đoán cho phụ thân, Lý Xương Kiệt đối với kết quả này cũng đã có chuẩn bị tâm lý.
Trương Dương nói: Thật xin lỗi.
Lý Xương Kiệt nói: Không cần nói như vậy, con người ta ai cũng có ngày phải chết, cha tôi sẽ vĩnh viễn sống trong lòng người dân và tôi.
Trương đại quan nhân nghe thấy những lời này của hắn thì không nhịn được buồn cười, chết chính là chết, sống ở trong lòng thì được cái rắm? Có điều hắn đương nhiên sẽ không cười vào những lúc như thế này, nói khẽ: Có câu tôi không biết có nên nói hay không?
Lý Xương Kiệt gật đầu: Cứ nói đừng ngại.
Trương Dương nói: Lý tướng quân gần đây có phải từng bị bắn không?
Trong ánh mắt của Lý Xương Kiệt hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó mới nói khẽ: Y thuật của anh quả nhiên lợi hại, cha tôi ba tháng trước bị bắn lén, trúng một phát, có điều thương thế không phải quá nặng.
Trương đại quan nhân thẳng thắn: Trước đây tôi khi chữa bệnh cho Lý tướng quân đã đặc biệt dặn dò, nếu như bảo trì thân thể khỏe mạnh, nhất định phải bỏ hẳn một số thói quen không tốt, nữ sắc và rượu, hai thứ này tuyệt đối không thể đụng vào, nhưng từ mạch tượng vừa rồi cho thấy, ông ta không hề làm theo lời tôi nói.
Lý Xương Kiệt thở dài: Cha lần trước tới Trung Quốc sau khi được anh chữa khỏi bệnh thì cả người quả thực thay đổi rất nhiều, nhưng về sau khi em trai tôi ngộ hại, chuyện này đã đả kích ông ta rất lớn, ông ta không thể không dựa vào một số thứ khác để gây tê mình, giảm bớt đau khổ.
Trương Dương gật đầu, đây cũng là chuyện thường tình của nhân sinh.
Lý Xương Kiệt nói: Theo anh thấy thì cha tôi còn có thể sống bao lâu?
Trương đại quan nhân nói: Vấn đề này rất khó trả lời, người ta có thể sống bao lâu thì tôi tuyệt đói không thể định đoạt được.
Lý Xương Kiệt nói: Có thể kéo dài ba tháng không.
Trương Dương nghĩ nghĩ rồi cuối cùng vẫn lắc đầu: Rất khó! Chỉ sợ ngay cả một tháng cũng khó!
Vẻ mặt Lý Xương Kiệt trở nên trầm trọng hơn.
Trương Dương nói: Thật ra anh cũng nên nhìn thoáng chút, anh cũng sẽ có ngày này.
Lý Xương Kiệt nói: chúng ta ra ngoài xem!
Kiều lão và Lý Ngân Nhật cũng không nói chuyện nhiều, sau chừng mười phút thì xong, khiến Trương Dương không ngờ, Lý Ngân Nhật đề xuất muốn gặp riêng mình.