Trương Dương thở dài: “Đó là lựa chọn của cậu ấy, tôi nghĩ Khương Lượng sẽ không hối hận với quyết định của mình.”
Lưu Phong mắt đỏ lên nói: “Tôi sẽ báo thù cho anh ấy, tôi xin thề.”
Trương Dương nói: “Hãy sống cho tốt đi, nếu như Khương Lượng đã giao cơ hội sống cho cậu, thì cậu phải biết trân trọng, sau này tính mạng của cậu không chỉ thuộc về mình cậu.”
Lưu Phong gật mạnh đầu nói: “Tôi hiểu.”
Trương Dương nhìn sang bên cạnh, Vinh Bằng Phi và mấy người Đỗ Vũ Phong đang nói chuyện ở chỗ xa xa, lại không hề chú ý đến phía bên này, Trương Dương thấp giọng nói: “Lưu Phong, các cậu hiện giờ có tư liệu của hung phạm không?’
Lưu Phong cắn môi, cũng nhìn về phía xa, thấp giọng nói: “Đã tìm ra được máy giám sát, tuy nhìn không rõ nhưng có thể nhìn ra được khái quát hình dáng.
Trương Dương nói: “Cậu có thể đưa cho tôi một bộ tư liệu không?”
Lưu Phong có chút do dự, dù sao cũng là cơ mật nội bộ, mà Trương Dương lại không phải là người trong hệ thống.
Trương Dương nói: “Tôi có bạn là cao thủ về máy tính, chỉ cần có được tư liệu đó, tôi nghĩ chắc sẽ có cách tìm ra được manh mối.”
Lưu Phong nói: “Nhưng…”
Trương Dương nói: “việc này đừng để cho Vinh sở biết, không phải cậu muốn báo thù cho Khương Lượng sao? Cậu ấy vì cậu mà mất đi cả tính mạng của mình, cậu chỉ vì cậu ấy mà làm một chút việc thì có gì phải do dự chứ.”
Theo như yêu cầu của người nhà Khương Lượng, sau khi hỏa táng Khương Lượng xong, tro cốt của anh ấy sẽ do người nhà mang về Giang Thành an táng, Đỗ Vũ Phong và Tần Bạch tuy đều muốn được điều đến Đông Giang, tiếp tục cái án mà Khương Lượng chưa thể hoàn thành, nhưng Vinh Bằng Phi cự tuyệt thỉnh cầu của bọn họ, sự hi sinh của Khương Lượng đã trở thành gánh nặng không thể chống đỡ nổi trong lòng Vinh Bằng Phi, đưa tiễn hài cốt của Khương Lượng, Vinh Bằng Phi lên xe của Trương Dương, mượn cớ tiện đường đi nhờ, thực ra là có lời muốn nói với Trương Dương.
Cái chết của Khương Lượng làm cho quan hệ giữa bọn họ có một màn đen, Trương Dương nhìn Vinh Bằng Phi: “Vinh sở, chuyên xe của mình không ngồi mà lại muốn đi cùng tôi là có chuyện gì?”
Vinh Bằng Phi nói: “Tôi muốn nói chuyện riêng với cậu.”
Trương Dương nói: “Nói cái gì? Sự việc không phải là đều đã rõ ràng rồi sao?”
Vinh Bằng Phi nói: “Trương Dương, tôi thừa nhận, cái chết của Khương Lượng là trách nhiệm của tôi, nhưng tôi không hi vọng chuyện này ảnh hưởng đến quan hệ của chúng ta.” Vinh Bằng Phi rõ ràng cảm nhận được sự lạnh lùng của Trương Dương đối với mình.
Trương Dương nói: “Yên tâm đi, tôi phân biệt rất rõ ràng.”
Vinh Bằng Phi gật gật đầu nói: “Trương Dương, tôi có thể hiểu được tâm trạng của cậu lúc này , nhưng tôi hi vọng cậu sẽ không nhúng tay vào vụ án này, tìm ra hung thủ là chức trách của chúng tôi, chúng tôi sẽ tận sức làm tốt việc này.”
Trương Dương nói: “Ai bảo tôi sẽ nhúng tay vào?” hắn bất giác nghĩ tới Lưu Phong, lẽ nào tên tiểu tử này đã tiết lộ bí mật? trương đại quan nhân không khỏi có chút tức giận, không ngờ tên tiểu tử không những gan nhỏ mà miệng còn quá nhanh, đã đặc biệt dặn gã không được nói cho Vinh Bằng Phi rồi, không ngờ nhanh thế đã truyền đến rồi.
Vinh Bằng Phi nói: “Tôi tự đoán ra, quen cậu lâu như vậy, tính cậu tôi ít nhiều cũng hiểu được một phần, Trương Dương, tôi nghĩ cậu chắc hiểu cái gì gọi là mỗi người có một nhiệm vụ riêng của mình.”
Trương Dương nói: “Anh lo lắng tôi sẽ làm phiền các anh phá án?”
Vinh Bằng Phi nói: “Trương Dương đây là trách nhiệm của chúng tôi.”
Trương Dương nói: “Vinh sở, anh nghĩ nhiều rồi, tôi cho dù có lòng muốn báo thù cho Khương Lượng, nhưng bây giờ trong tay tôi không có bất cứ manh mối nào để bắt đầu cả.”
Trương Dương càng tỏ ra bình tĩnh, Vinh Bằng Phi càng cảm thấy kì lạ, y luôn cảm thấy tên tiểu tử này muốn làm chuyện gì đó, Khương Lượng và Trương Dương tình hữu hảo thâm sâu, với tính cách của Trương Dương, hắn tuyệt đối sẽ không đứng nhìn bạn mình chết đi như vậy. Vinh Bằng Phi nói: “Chúng tôi đã nắm được một số manh mối, tôi tin rằng rất nhanh sẽ có thể phá được án.”
Trương Dương nói: “Tôi cũng tin tưởng vào năng lực của công an các anh, đừng để cho Khương Lượng chết không nhắm mắt.”
Sau khi chia tay với Vinh Bằng Phi, Trương Dương đang chuẩn bị đến tìm Lưu Phong tính sổ, nhưng vừa hay Lưu Phong gọi điện thoại đến, gã lấy được một số manh mối muốn đưa cho Trương Dương xem, Trương Dương vừa nghe xong lập tức hiểu mình có thể đã hiểu nhầm gã, hắn và Lưu Phong hẹn sẽ gặp mặt ở quán cà phê .
Lưu Phong đưa cho Trương Dương một chiếc đĩa, trong đó có tư liệu ghi hình, khi đưa cho Trương Dương, Lưu Phong rõ ràng có chút căng thẳng: “chủ nhiệm Trương, việc này nhất định không được để cho lãnh đạo của chúng tôi biết, Vinh sở đã đặc biệt dặn dò, phải bảo mật nghiêm khắc với những tư liệu liên quan đến án này.”
Trương Dương nhận lấy tài liệu, thấp giọng nói: “hôm nay tôi gặp ông ấy ở chỗ hỏa táng, ông ấy không muốn tôi nhúng tay vào chuyện của các cậu.”
Lưu Phong nói: “Khương đội gặp nạn, sở tỉnh đã xếp cái án này thành án trọng điểm trong năm nay, tổ chuyên án do đích thân Vinh sở chỉ đạo.”
Trương Dương gật đầu, cái chết của Khương Lượng đã gây ra sự chấn động rất mạnh trong hệ thống công an tỉnh, tỉnh sở chắc chắn sẽ dốc hết toàn lực cho cái án này, Trương Dương nói: “Còn có manh mối nào khác không?” Lưu Phong nói: “Ngoài phần băng giám sát ra, trước mắt không có manh mối nào khác, có điều căn cứ vào phân tích của nội bộ tổ chuyên án chúng tôi, cho rằng cái án này có liên quan đến án buôn ma túy ở Đông Giang, không ngoại trừ khả năng trước khi Khương đội chết đã tra ra lượng lớn ma túy, dẫn đến thù hận của phần tử buôn ma túy, lần này chúng cố ý tung ra tin tức để báo thù Khương đội.”
Trương Dương nói: “Không phải cậu nói Khương Lượng lúc đó đã đỡ đạn cho cậu sao?”
Lưu Phong nói: “Tối hôm đó chúng tôi đến quan rượu mà Khương đội đã nhận được tin tức, nói rằng có người có khả năng đang tiến hành giao dịch ma túy trong quán rượu, khi chúng tôi đến phát hiện hoàn toàn không có người thực hiện giao dịch ma túy, mục đích của tay súng đó rất rõ ràng, chính là xông đến chỗ chúng tôi.”
Trương Dương nói: “Cậu có nhìn thấy hình dáng hung thủ không?”
Lưu Phong lắc đầu: “Lúc đó tôi chỉ nhận thức được khi có người nổ súng Khương đội đã đẩy tôi ra, sau đó hai tiếng súng vang lên, tiếp theo cả quán bar mất điện, tôi không nhìn rõ.” Trương Dương nói: “quán bar đó không có người nào khả nghi à?”
“Không có, chúng tôi đã điều tra ông chủ và nhân viên, phát hiện việc kinh doanh của họ chưa từng có điểm nào phi pháp, hơn nữa lí lịch của những người này cũng rất sạch sẽ.”
Trương Dương nói: “Tôi nhớ án ma túy giấu trong gỗ có liên quan đến Kì Phong?”
Lưu Phong nói: “Đúng thế, chúng tôi vẫn đang tìm Kì Phong, nhưng đến bây giờ vẫn chưa có chút manh mối nào. Bước đầu hoài nghi hắn có thể đã rời khỏi địa hạt, bây giờ đã không còn ở trong nước nữa.”
Trương Dương nói: “Nếu như chuyện này thật sự là chuyện báo thù thì rất có thể có liên quan đến Kì Phong.”
Trương Dương hẹn gặp Chương Bích Quân, hắn cần sự giúp đỡ của Chương Bích Quân, phòng kĩ thuật lớn mạnh quốc an có thể giúp hắn tìm ra manh mối, chiếc đĩa lấy từ tay Lưu Phong đã có ích, với sự giúp đỡ của nhân viên phòng kĩ thuật quốc an, cuối cùng đã hiện dần ra hình dáng hung thủ.
Nhìn vào hình trên máy tính, Trương Dương thấp giọng nói: “Người này là hung thủ sát hại Khương Lượng?”
Chương Bích Quân nói: “Chỉ là hình đại khái, chúng ta có đối chiếu điều tra?”
Trương Dương nói: “Đối chiếu như thế nào?”
Chương Bích Quân nói: “lợi dụng kho tài liệu của chúng tôi để điều tra đối chiếu loại trừ, căn cứ vào những gì cậu nói, từ thủ pháp giết người của người này có lẽ là một sát thủ chuyên nghiệp, chúng tôi đã tiến hành thu thập tư liệu của những tội phạm lớn trong nước, chúng ta có thể dùng kho tài liệu của phòng quốc an, nếu như tin tức người này có trong kho tài liệu thì có thể thông qua kĩ thuật máy tính mà tìm ra hắn.”
Trương Bích Quân gật đầu, kĩ thuật viên bắt đầu tiến hành so sánh đối chiếu, màn hình máy tính trước mặt nhấp nháy liên tục, Trương Dương nhìn mà hoa cả mắt, hắn lùi lại một bước.
Trương Bích Quân nói: “Cậu đang vượt quyền đấy, hệ thống công an chắc chắn không vui khi cậu nhúng tay vào chuyện của họ.”
Trương Dương nói: “Khương Lượng là bạn tốt nhất của tôi, tôi không tin một chút nào vào hiệu suất làm việc của công an.”
Trương Bích Quân mỉm cười: “phần tử buôn ma túy ở Đông Giang rất hung hãn.”
Trương Dương nói: “Khương Lượng đặc biệt được điều đến Đông Giang để phụ trách án ma túy, bây giờ nội bộ công an nghi ngờ đây không phải là ngẫu nhiên, mà là một cuộc báo thù.”
Trương Bích Quân nói: “cậu ấy đắc tội với ai? Ai muốn báo thù cậu ấy?”
Trương Dương đang chuẩn bị nói thì màn hình máy tính đột nhiên dừng lại, kĩ thuật viên vui mừng nói: “Tìm thấy rồi.”
Trương Dương bước lại gần, thì nhìn thấy trên máy tính hiện ra một bức ảnh của một người đàn ông trung niên, khoảng 40 tuổi, tóc bằng, chỉ nhìn bức ảnh không thể nhìn ra được đặc trưng gì quá lớn.
Kĩ thuật viên nói: “đặc trưng khuôn mặt phù hợp, người này tên là Lâm Quang Lượng, là một sát thủ chuyên nghiệp, trước đây là đặc chủng binh, làm phục dịch năm năm ở quân khu Tân Cương, sau này vì vi phạm quân kỉ mà bị cưỡng chế giải ngũ, năm đó đã gay ra hai vụ án giết người, nhưng đều trốn thoát, đang là yếu pháp mà quốc gia đang truy nã.”
Chương Bích Quân nói: “hiển thị toàn bộ tư liệu về hắn.”