Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịp giáng sinh không có mấy ý nghĩa quan trọng với người trong nước, nhưng đối với nước Mỹ thì có lẽ giờ này rất náo nhiệt, Trương Dương gọi một cuộc điện thoại cho Cố Giai Đồng, Cố Giai Đồng đang tham quan phỏng vấn, chưa nói được mấy câu liền cụp máy, Trương Dương do dự một lúc rồi lại gọi cho Sở Yên Nhiên, cố gắng nói với cô câu chúc mừng giáng sinh, tên này gần đây xem không ít phim Mỹ, giáng sinh dường như là một điều có thể thúc đẩy tình cảm nam nữ, nhưng điều làm cho Trương Dương thất vọng là, Sở Yên Nhiên không nghe điện thoại của hắn. Trương Dương phát hiện thời gian không những không thể làm cho tình cảm của hắn với Sở Yên Nhiên giảm bớt, mà còn làm cho nó ngày càng sâu đậm, hắn quyết định tìm cơ hội nói chuyện đàng hoàng với Sở Yên Nhiên, nói về quá khứ của họ, nói về hiện tại của họ, và nói về cả tương lai.

Tiêu Diêu Mẫn gõ gõ vào cánh cửa phòng, làm đứt đoạn dòng suy nghĩ của Trương Dương, Trương Dương ngước đầu lên cười với cô ấy.

Tiêu Diêu Mẫn đặt văn kiện đã chuẩn bị xong lên bàn của hắn: “Chủ nhiệm Trương, đây là một vài văn kiện đợi anh phê chuẩn, buổi họp chiều nay của chúng ta có tiến hành không?”

Những việc này vốn để Phó Trường Chinh làm, sao Tiêu Diêu Mẫn lại đích thân tới đây? Trương Dương rất nhanh đã nghĩ ra, Phó Trường Chinh vì nhà có việc, nên xin nghỉ phép về Giang Thành mấy hôm, Thường Hải TÂm cũng đã về Lam Sơn, vì gần đây không có việc gì quan trọng, Trương Dương để cho họ nghỉ, bao gồm cả Cao Liêm Minh cũng chuẩn bị về Đông Giang ăn tết tây rồi mới quay lại.

Trương Dương lắc đầu nói: “Không họp nữa, dù sao cũng chẳng có việc gì quan trọng.”

Tiêu Diêu Mẫn nói: “Công tác báo danh của việc chạy vòng quanh thành phố mừng tết tây rất thuận lợi, có rất nhiều đơn vị tham gia báo danh.”

Trương Dương nói: “Mượn cơ hội này tuyên truyền cho tốt về thế vận hội tỉnh.”

Tiêu Diêu Mẫn nói: “Tổng cộng đã làm 30000 chiếc áo văn hóa, chuẩn bị đến ngày tết dương lịch sẽ phát cho mọi người.”

Trương Dương nói: “Sự việc này giao cho cô và chủ nhiệm Lý rồi, tóm lại nhất định phải làm cho to tát vào, nhân cơ hội này cổ động tinh thần thể dục của Nam Tích chúng ta, làm cho ý thức tập thể dục ăn sâu vào trong lòng toàn dân.”

Tiêu Diêu Mẫn có thể nhận ra Trương Dương hơi mệt mỏi thiếu tinh thần, cô cười gật đầu, rồi nhẹ nhàng nói: “Các vị lãnh đạo thị ủy vẫn cần chủ nhiệm Trương đích thân đi làm việc.”

Trương Dương gật đầu nói: “Phó thị trưởng Lý và phó thị trưởng Cung đã đồng ý tham gia rồi.”

Tiêu Diêu Mẫn nói: “Anh có cần phải nhìn qua về tuyến đường không?”

Trương Dương xua xua tay nói: “Các cô tự xem rồi quyết định đi, các cô làm việc thì tôi rất yên tâm.”

Tiêu Diêu Mẫn nghe hắn nói vậy cũng không tiếp tục làm phiền nữa, đứng dậy cáo từ.

Trương Dương tiễn Tiêu Diêu Mẫn ra cửa, thì nghe bên ngoài vọng vào tiếng cãi vã, âm thanh một người con gái mang chất giọng Hồng Kong vang lên: “Có nhầm lẫn gì không vậy? Sao lại không để cho xe của tôi vào chứ?”

Người bảo vệ nói: “Thể ủy chúng tôi có quy định, xe ở bên ngoài đều phải đặt ở bãi đỗ xe Nam Dương Quốc tế.”

“Chủ nhiệm của các anh là sư phụ tôi!”

Trương Dương nhìn theo hướng âm thanh, thì thấy An Ngữ Thần mặc chiếc áo da trắng, đeo kính râm đứng ở ngoài cửa, một bên là chiếc Cadillac, chiếc xe này Trương Dương trông quen quen, rất nhanh đã nhớ ra đó là xe của Kiều Mộng Viện.

Bảo vệ nhìn An Ngữ Thần một cách kì lạ, rồi nhoẻn miệng cười: “Chủ nhiệm của chúng tôi làm sao có đồ đệ lớn như vậy được?”

An Ngữ Thần từ trước đến giờ tính khí đều không ra gì, tức giận nói: “Anh có mở hay không? Có tin tôi đâm xe vào cửa nhà các anh không?”

“Cô dám!”

An Ngữ Thần đã mở cửa xe bước lên rồi, trên thế gian này chẳng có gì cô không dám làm cả.

Trương Dương vội vàng chạy đến, nói với bảo vệ: “Mở cửa! Mở cửa!”

An Ngữ Thần đã khởi động xe, thấy Trương Dương chạy ra, trên mặt nở nụ cười, cô lái chiếc xe vào trong thể ủy, đẩy cửa xe nhảy xuống, kháng nghị với Trương Dương: “Trương Dương, tôi từ xa đến thăm anh, mà lại không được vào cửa, anh thật tốt đấy nhỉ.”

Trương Dương cười nói: “Đây là đơn vị nhà nước, chẳng ai quen cô, bảo vệ giữ đúng trách nhiệm của mình cũng là điều nên làm.”

An Ngữ Thần nói: “Chính phủ thành phố chính phủ tỉnh cũng không nói không cho xe vào, một cái thể ủy thành phố Nam Tích nhỏ tí này của các anh sao lắm quy định thế?”

Trương Dương biết rằng cô từ trước đến giờ đều không giấu được điều gì trong lòng, chỉ trong sân nói: “Gần chỗ làm, chỉ có thể dừng 4 chiếc xe, thật sự chẳng còn cách nào.”

An Ngữ Thần nhìn tòa nhà làm việc rách nát của họ, lắc đầu nói: “Chỗ này còn chẳng bằng phòng làm việc của Xuân Dương.”

]Trương Dương cười nói: “Mặc dù rách nhưng vẫn tránh được bão gió, chúng tôi làm việc ở đây, chứ có phải là ham hố hưởng thụ gì đâu, làm sao giải thích cho thiên kim tiểu thư của tầng lớp tư sản như cô hiểu được.” Hắn vừa nói vừa dắt An Ngữ Thần đến phòng làm việc của mình.

An Ngữ Thần không ngồi xuống ghế sô pha, đến ngồi vào chiếc ghế làm việc của Trương Dương, rồi quay một vòng, dựa đầu vào ghế rất thoải mái nói: “Ừm, cảm giác không tồi.”

Trương Dương cười ngồi lên ghế sô pha: “Sao đột nhiên lại đến Nam Tích thế này? Trước đó cũng chẳng nói với tôi một tiếng!”

An Ngữ Thần nói: “Hôm nay là ngày gì?”

“Giáng sinh!” Trương Dương nói xong lại nói thêm một câu: “Nhưng giáng sinh có liên quan gì đến cô sao?”

An Ngữ Thần trừng mắt với hắn: “Tôi ăn giáng sinh một mình ở Hồng Kong rất chán, vì thế quyết định đến đại lục.”

Trương Dương nói: “Đại lục đâu có ngày giáng sinh!”



An Ngữ Thần nói: “Sau khi tôi xuống máy bay ở Đông Giang đã tìm đến Mộng Viện, cô ấy phải đi cùng người nhà đến kinh thành, không có thời gian ở cùng tôi, vì vậy để lại chiếc xe cho tôi dùng, tôi nghĩ đi nghĩ lại, người thân trong đây chỉ có một mình anh nữa thôi, vì thế chỉ có thể đến chỗ anh.”

Trương Dương nghe đến hai chữ người thân, trong lòng cảm thấy ấm áp, giữa hắn và An Ngữ Thần quả thật không phải người thân mà đúng người thân, từ khi An lão tạ thế, An Ngữ Thần chẳng còn mấy người nhà, và hắn nhất định cũng nằm trong số đó.

Trương Dương rót cho An Ngữ Thần một cốc trà nói: “Nha đầu, gần đây sức khỏe thế nào rồi?”

An Ngữ Thần cười nói: “Rất tốt, tôi đoán rằng có thể sống đến 97 tuổi!” Mặc dù cô nói nhẹ nhàng, nhưng với Trương Dương lại cảm thấy buồn, đến giờ, hắn vẫn không tìm được cách để chữa triệt để căn bệnh của An Ngữ Thần, nghĩ đến lời ủy thác của An Lão, Trương Dương cảm thấy xấu hổ, nhất định hắn phải làm tốt việc này, hoàn thành di nguyện của An lão.

An Ngữ Thần nói: “Đúng rồi, tôi có mang cho anh ít quà từ Hồng Kong, anh đợi chút nhé!”

Trương Dương nhìn cô gái chạy hộc tốc ra ngoài, cười lắc đầu, đột nhiên hắn phát hiện ra mấy năm gần đây những người xung quanh hắn đã thay đổi rất nhiều, nhưng An Ngữ Thần chưa bao giờ thay đổi, cô luôn luôn là một An tiểu yêu yêu ghét phân minh, luôn là một nha đầu điên không vừa ý là có thể ra tay đánh người ở hương Hắc Sơn Tử, trong xã hội ngày càng hám lợi này, người có thể giữ được vẻ thuần chất như vậy quả khó kiếm.

An Ngữ Thần mang đến cho Trương Dương một chiếc điện thoại Ericsson, chiếc điện thoại rất nhỏ, so với chiếc điện thoại hình thuyền Motorola kia của Trương Dương, chiếc này nhỏ hơn rất nhiều, cầm trong tay vừa vặn, Trương Dương hiếu kỳ nói: “Cái này cũng là điện thoại à?”

An Ngữ Thần cười nói: “Cục gạch kia của anh là điện thoại cũ rồi, đây là điện thoại kĩ thuật số, tôi cũng tặng Mộng Viện một chiếc.”

Trương Dương cười nói: “Hối lộ nhé!”

An Ngữ Thần nói: “Coi như tiền viện phí đi, anh chữa bệnh cho tôi, tôi trả tiền viện phí cho anh là chuyện đương nhiên!”

Trương Dương cũng không khách sáo với cô ấy, đút điện thoại vào túi, thật sự nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

An Ngữ Thần nói: “Nam Tích các anh vẫn chưa mở mạng kĩ thuật số, Mộng Viện giúp mở một số ở Đông Giang, anh chỉ cần dùng, tiền điện thoại cô ấy giải quyết cho anh.”

Trương Dương nói: “Cô quan tâm đến tôi vậy, chẳng phải tôi trở thành kẻ bám váy vợ rồi sao?”

An Ngữ Thần đỏ mặt: “Anh là sư phụ của tôi, nói lời này với tôi không thấy dơ à?”

Trương đại quan nói: “Vậy được, tôi coi như cô hiếu kính với tôi, và chấp nhận nó.”

An Ngữ Thần nhìn thời gian, thấp giọng nói: “Bao giờ thì làm xong?”

Trương Dương nói: “Ý gì?”

An Ngữ Thần nói: “Tôi từ xa thế này đến Nam Tích, chẳng lẽ anh không định đi chơi với tôi chút à?”

Trương Dương nói: “Ăn giáng sinh? Người Trung Quốc đâu có thói quen đó?”

An ngữ Thần kéo người hắn từ ghế sô pha lên: “Đi đi, đừng mặt mày đau khổ ở đây nữa, thật ra cuộc sống rất tươi đẹp đấy.”

Thật ra cuộc sống rất tươi đẹp, Trương đại quan hầu như đều đối diện với cuộc sống bằng một nụ cười, hắn đã cùng An Ngữ Thần có một ngày giáng sinh ấn tượng sâu sắc nhất, đến nhà thờ, Trương Dương lần đầu tiên trong đời được nghe hát hợp xướng, nếm được cái gọi là rước lễ, đột nhiên phát hiện ra không phải không có ai để ý đến ngày lễ Giáng sinh này, rất nhiều nam nữ thanh niên đã trao cho ngày lễ phương tây này một ý nghĩa lãng mạn.

An Ngữ Thần rất vui vẻ, sinh mạng của cô vốn đã ngắn ngủi hơn người khác rất nhiều, tại sao không sống cho vui vẻ chứ? Khi đi qua tiệm pháo hoa, An Ngữ Thần đột nhiên muốn đốt pháo hoa, cô dừng chiếc xe Jeep trước cửa hàng pháo hoa, vì vẫn còn một thời gian nữa mới đến tết âm lịch, vì vậy việc làm ăn của tiệm pháo hoa không tốt lắm, An Ngữ Thần mua hết tất cả những pháo hoa loại to, cốp đằng sau của chiếc xe đã đầy ắp, và cũng nhét hết cả không gian của xe

Trương Dương nói: “Tôi là một người phàm tục, tôi muốn ăn ngon muốn mặc đẹp, tôi muốn sống lâu trăm tuổi, tôi muốn làm quan to, tôi thích gái đẹp, tôi chỉ muốn tất cả mọi thứ trên đời thuộc về tôi.”

An Ngữ Thần giơ tay ra sờ vào trán của hắn: “Sư phụ, anh không bị sốt chứ?”

Trương Dương nói: “Không hề sốt, mà còn rất tỉnh táo nữa kìa, đời này của tôi sống rất thật, mỗi ngày đều sống một cách thật thà, tôi muốn làm cho tất cả những người đối tốt với tôi được hạnh phúc.”

An Ngữ Thần nhắc nhở hắn: “Lý tưởng và hiện thực luôn có khoảng cách.”

“Vì như vậy, tôi mới nỗ lực, cố gắng làm ngắn khoảng cách này, hơn nữa, tôi tin tưởng sâu sắc rằng, tôi nhất định có thể hoàn thành được nguyện vọng của mình.” Trương Dương nhìn thẳng vào con mắt An Ngữ Thần nói: “Tôi sẽ làm cho cô tận mắt nhìn thấy tôi thực hiện tất cả những điều này.”

An Ngữ Thần cắn môi, cô biết rằng đằng sau câu nói này của Trương Dương có ý nghĩa gì, anh ấy sẽ cố gắng hết sức để chữa bệnh cho cô, An Ngữ Thần sớm đã coi nhẹ việc sống và chết, nếu như không phải gặp được Trương Dương, lúc này cô đã về với cát bụi rồi, cô không biết rằng có thể sống được đến ngày nào, nhưng cô sẽ sống thật vui vẻ. An Ngữ Thần nói: “Tôi tin, việc anh muốn làm nhất định sẽ làm được!”

Trương Dương mỉm cười nói: “Với câu này của cô, tôi phải sống cho thật tử tế, không thể nào làm thất vọng đệ tử nữ duy nhất của tôi!”

An Ngữ Thần đến vội vàng mà đi cũng vội vàng, ngày hôm sau cô đã đi máy bay về Hồng Kong, có điều cô sẽ đến Nam Tích sớm, vì chuẩn bị mở trường tiểu học Hồng Kì, trên miệng thì nói rằng để hoàn thành di nguyện của ông, cố gắng để cho tất cả trẻ em nghèo trong nước đều được học hành, nhưng thực chất nguyên nhân cô đầu tư vào Nam Tích là vì Trương Dương, tình cảm của cô với Trương Dương tuyệt đối không phải đơn giản chỉ là tình cảm sư đồ, trong lòng cô, Trương Dương đã trở thành một bộ phận không thể thiếu trong cuộc sống của mình.

Mấy ngày cuối năm, thường là những lúc bận rộn nhất, nhưng Trương Dương lại rất nhàn hạ, sự việc của trung tâm thể dục thể thao mới đã giải quyết ổn thỏa, miếng đất sân vận động cũ cũng đã đấu thầu theo đúng thời gian, sự việc chạy xung quanh thành phố đã giao cho Lý Hồng Dương đi làm. Trương đại quan luôn là một người không chịu nổi sự nhàn hạ, hắn muốn đến Lam Sơn thăm Tần Thanh, nhưng Tần Thanh lại rất bận không có thời gian ở cùng hắn, tên này lúc nhàn rỗi lại bắt đầu nghĩ rằng có một số việc nên làm mà chưa làm bao giờ.

Hắn đến bệnh viện thăm phó thị trưởng tiền nhiệm Trần Hạo, hắn đã đến thăm Tang Kim Đường vi tội hối lộ mà bị bắt giam, những người này đều rất cảm động, mặc dù họ trước kia chẳng có mấy suy nghĩ tốt về Trương Dương. Thậm chí còn thù hận hắn, nhưng đến giờ, khi họ ở vào tình trạng khó khăn nhất, tất cả thái độ người đời họ đều nèm trải, lúc này Trương Dương có thể đến thăm họ, đã làm cho họ rất cảm động, Trần Hạo nắm tay Trương Dương một lúc lâu không rời, trong lòng nói, nếu như về sau tôi có thể trở lại công việc, nhất định sẽ đối xử tốt với anh.

Cách biểu đạt của Trần Hạo rất hàm súc, nhưng Tang Kim Đường thì không thể làm như vậy rồi, gã cũng nắm tay Trương Dương, mắt đỏ, gã rất oan ức, lúc đầu khi đưa tiền cho Huệ Kính Dân, gã đã rút ra một tờ, chỉ đưa 9900, nhưng viện kiểm sát lại bắt gã, gã cho rằng mình vẫn chưa đến tiêu chuẩn của việc hối lộ, nhưng viện kiểm sát lấy được khẩu cung của Huệ Kính Dân là 1 vạn, Tang Kim Đường giờ đây cứ nhắc đi nhắc lại câu đó: “Tôi chỉ đưa 9900, tôi thề trên nguyên tắc đảng của mình, tôi thật sự chỉ đưa 9900.”

Trương Dương thầm nói, viện kiểm sát đã tìm đến anh rồi, còn đâu cái gọi là nguyên tắc đảng chứ, có điều trong lòng nghĩ vậy, nhưng ngoài miệng hắn vẫn an ủi gã vài câu, nói rằng nên tin tưởng chính phủ, tin tưởng Đảng sẽ giành cho họ sự xử lý công bằng phân minh nhất.

Trương Dương đương nhiên cũng không quên Phạm Tư Kỳ, rõ ràng Phạm Tư Kỳ kiên cường hơn rất nhiều so với Tang Kim Đường, cô đã đuổi việc luật sư La Ân, biểu hiện của cô trong quá trình thẩm tra của công an rất không phối hợp.



Tóc Phạm Tư Kỳ dài hơn nhiều, xem chừng đã nữ tính hơn so với trước đó, vì thiếu ánh sáng mặt trời, da cô ta trắng bệch, điều này làm Trương Dương lo lắng đến tình trạng sức khỏe của cô, Trương Dương nói: “Gần đây thế nào?”

Phạm Tư Kỳ nhìn một lượt bốn bức tường xung quanh, nói: “Bị nhốt ở đây, còn thế nào được nữa?”

Trương Dương nói: “Tại sao cô lại đuổi việc luật sư?”

Phạm Tư Kỳ nói: “Là luật sư, thì phải phục vụ cho chủ của mình, nhưng người mà La Ân phục vụ không phải là tôi mà là công ty.” Cô dừng một lúc rồi nói: “Chẳng ai quan tâm đến sự sống chết của tôi, giờ đây báo lớn báo nhỏ của Singapore đều đăng những bức ảnh của tôi và Lâm Bội Bội, tôi làm cho cả gia tộc xấu mặt, họ chỉ muốn tôi chết đi cho rồi.”

Trương Dương thở dài nói: “Cô nghĩ thoáng ra một chút, những việc này thời gian qua sẽ làm mờ thôi.”

Phạm Tư Kỳ mỉm cười nói: “Anh không phải là tôi, anh không thể hiểu được, dù là tôi có thể quên, nhưng gia tộc của tôi thì sẽ không quên, họ luôn luôn cho rằng tôi đã làm bẩn danh gia tộc.”

Trương Dương nói: “Giờ đây điều quan trọng nhất là chứng minh bản thân cô, chứng minh được cô vô tội.”

Phạm Tư Kỳ lắc đầu nói: “Giờ đây tôi bình tĩnh hơn nhiều rồi, lúc bắt đầu, tôi luôn cảm thấy ông trời sao quá bất công với mình, tôi rõ ràng không làm tại sao lại rơi lên người tôi chứ, nhưng sau này tôi lại nghĩ, có lẽ đây là sự báo ứng, báo ứng cho sự vô tình lúc đầu của tôi với Aishwarya, đây vốn là nơi tôi phải ở, vì vậy tôi từ chối làm rõ việc này.”

Trương Dương thấp giọng nói: “Cô có bao giờ nghĩ rằng, việc này đã không phải do cô làm, thì là do ai làm? Rốt cuộc là ai đang bày trò ngoài kia? Ai đối xử vậy với cô?”

Phạm Tư Kỳ nói: “Tôi không còn quan tâm…”

Trương Dương nói: “Tôi tin rằng cô không làm việc này, cô có bao giờ nghĩ rằng, mục tiêu thật sự của việc này là cô, cô rốt cuộc có kẻ thù nào?”

Phạm Tư Kỳ nói: “Tôi không quan tâm…” Nhưng trong ánh mắt của cô tại lộ ra vẻ không cam tâm.

Trương Dương nói: “Chu Bính Quý bắt cóc Cung Nhã Hinh đã bị giết ở Thái Lan, trong hành lý của hắn ta đã tìm thấy một vài bức ảnh chụp chung với cô, trước kia hai người đã từng gặp nhau, hơn nữa lại bị người khác chụp lại.”

Phạm Tư Kỳ nói: “Đây là một màn kịch, một màn kịch được gầy dựng công phu, giờ đây tôi đã rơi vào tròng rồi, không thể thoát thân. Tôi không có sức lực, cũng chẳng có tâm trạng đi phá màn kịch đó, cứ để tôi tự sinh tự diệt.”

Trương Dương nói: “Cô nghi ngờ việc này liên quan đến Aishwarya sao?”

Phạm Tư Kỳ nói: “Tôi không biết, trên đời này người tôi có lỗi nhất là cô ấy, người tôi hận nhất là Hứa Gia Dũng, giờ đây hắn đã chết, có lẽ là người nhà hắn làm cũng có lẽ là người trong gia tộc tôi làm, ai mà biết được? Tôi nắm quyền điều hành quản lý Tinh Nguyệt, rất nhiều người ghen ghét, muốn loại trừ tôi.”

Trương Dương cảm thấy Phạm Tư Kỳ đã tiêu cực nhiều rồi, dường như đã chấp nhận sự sắp đặt này, hắn thấp giọng nói: “Phạm tiểu thư, tôi hi vọng cô nên lấy lại dũng khí, dù là trước kia cô đã từng làm sai, nhưng cũng không thể dùng phương thức này để chuộc lỗi được, có thể nói với tôi phương thức liên lạc với Aishwarya không? Có thể tôi có thể chữa bệnh cho cô ấy.”

Phạm Tư Kỳ ngước đầu, hai mắt nhìn Trương Dương đầy hi vọng.

Trương Dương giải thích: “Tôi có quen một vị bác sĩ già, ông ấy rất giỏi về loại bệnh này, nếu như có thể chữa bệnh cho Aishwarya, thì mối nợ của cô với cô ấy đã được giải thoát.”

Phạm Tư Kỳ cắn môi nói: “Nếu như có thể chữa khỏi được cho cô ấy, thì tôi nguyện lấy tất cả mọi thứ của tôi đi đánh đổi.”

Trương Dương nói: “Tôi có thể giúp cô, nhưng tôi hi vọng cô không nên có cái nhìn tiêu cực như vậy, cô đã vô tội, thì phải chứng minh được mình vô tội, phải tìm ra người hung thủ thật sự sau bức màn kia, xem xem rốt cuộc ai đang đối phó với cô đằng sau lưng, phải để hắn chịu sự trừng phạt của luật pháp, phải để hắn sa lưới trời.”

Phạm Tư Kỳ nói: “Tôi cần một luật sư.” Cô ta ngước nhìn Trương Dương nói: “anh có thể giúp tôi mời luật sư Cao đến không?”

Trương Dương nói: “Không vấn đề gì.”

Cao Liêm Minh được Trương Dương gọi về Nam Tích, nghe Trương Dương nói muốn để gã biện hộ cho Phạm Tư Kỳ, Cao Liêm Minh cười đau khổ nói: “Đại ca à, anh có nhầm lẫn gì không, muốn thắng trong vụ án của cô ấy, gần như khả năng là không có, hơn nữa người này rất khó phục vụ, sư huynh của tôi đã bị cô ta đuổi việc rồi.”

Trương Dương nói: “Cao Liêm MINh, tôi cảm thấy vụ án này còn nhiều điểm nghi ngờ, chỉ vì chuyện chịu sự ngăn cản trong việc đầu tư vào cảng nước sâu mà cô ta tìm người bắt cóc, lý do này thật sự quá thiếu.”

Cao Liêm Minh nói: “Tôi cũng luôn cảm thấy rằng vụ án của cô ấy nhiều điểm nghi vấn, nhưng theo tình hình chứng cứ trước mắt, toàn bộ đều bất lợi cho cô ấy, cuộn băng kẻ bắt cóc để lại, chi phiếu cô ấy viết, thậm chí cả Chu Bính Quý còn đã từng gặp mặt cô ấy, giờ đây Chu Bính Quý đã chết, Lâm Bội Bội biết nội tình cũng chết rồi, không thể nào đối chứng được nữa, vụ án này muốn lật lại rất khó.”

Trương Dương nói: “Động cơ thì sao?”

Cao Liêm Minh gật đầu nói: “Nếu nói về mặt động cơ thì không đủ thuyết phục, bị ngăn cản trong vụ cảng nước sâu không thể nào trở thành lí do cô ta bắt cóc Cung Nhã Hinh, càng huống hồ đẩy Tinh Nguyệt ra khỏi việc đó không phải là điều một mình Cung Vĩ Kỳ có thể quyết định, là lãnh đạo Nam Tích thông qua thương lượng quyết định, nếu như cô ấy muốn báo thù, thì người cần phải báo thù rất nhiều, tại sao lại chỉ chọn đúng Cung Kỳ Vĩ? Hơn nữa nói về những chứng cứ này, tất cả chứng cứ có liên quan đến cô ta đều hấp dẫn cảnh sát đi tìm, và chỉ đường dẫn lối rất rõ ràng.”

Trương Dương nói: “Tôi có thể nhận ra Phạm Tư Kỳ không nói dối.”

Cao Liêm Minh nói: “Chứng cứ, tôi tin tưởng, nhưng pháp luật thì không, tòa án xem trọng chứng cứ. Sự việc của Phạm Tư Kỳ khá là khó làm, số ảnh của cô ấy và Lâm Bội Bội bị tuồn ra ngoài, tạo thành ảnh hưởng rất lớn tại Singapore, gia tộc của cô ấy cho rằng cô ấy là một nỗi nhục lớn, vì thế mới ép cô ấy từ bỏ quyền quản lý công ty, nhưng Phạm Tư Kỳ lại biểu hiện khá kiên định, vì sự việc này mà cô ấy đã mất đi sự ủng hộ của gia tộc.”

Trương Dương nói: “Anh nói rằng gia tộc cô ấy muốn cô ấy chết ư?”

Cao Liêm Minh nói: “Nếu như lần này cô ấy bị định tội, thì dù cô ấy có không kí vào tờ chuyển nhượng quyền lực kia, thì quyền quản lý Tinh Nguyệt cũng đương nhiên rơi vào tay người khác.”


Trương Dương nói: “Trong gia tộc của cô ta có khả năng có người dàn dựng chuyện này không, để kéo Phạm Tư Kỳ nói: “


Cao Liêm Minh nói: “Không thể bài trừ khả năng này, nhưng khả năng không lớn, theo sư huynh La Ân của tôi nói, sự việc của Phạm Tư Kỳ làm cho gia tộc xấu mặt, dù là trong nội bộ gia tộc có rất nhiều người muốn hạ bệ cô ta, nhưng cũng không bao giờ lấy danh dự của cả gia tộc ra để đánh cược.” Gã dừng lại một lúc rồi nói: “Cô ấy có kẻ thù nào khác không?”


Trương Dương nghĩ lại Aishwarya, lúc đầu Phạm Tư Kỳ bỏ mặc cô ấy không chăm sóc, cô gái Ấn Độ này vì yêu sinh hận, rất có thể vậy, nhưng một thiếu nữ cao quý có lẽ không có khả năng lớn vậy, chẳng lẽ là Hứa Gia Dũng? Trương Dương nhớ lại Phạm Tư Kỳ nhắc đến một việc, ngày Cung Nhã Hinh bị bắt có, Heather phu nhân đã tìm đến gặp mặt cô ta, nhắc đến chuyện của Hứa Gia Dũng, trong lời nói chất đầy tình cảm với Hứa Gia Dũng, chẳng lẽ giữa Hứa Gia Dũng và Heather phu nhân có một mối quan hệ mà người ngoài không biết? Trương Dương lại nhớ đến bức ảnh chụp chung của Heather phu nhân và Đổng Đắc Chí, lại nghĩ lại lúc đầu ở Giang Thành, nhìn thấy một bức ảnh trong nhà Tô Viện Viện, nhớ rằng lúc đó hắn đã nhìn thấy Vương Quân Dao trong ảnh, còn nhìn thấy cả mẹ của Tô Viện Viện là Thẩm Tĩnh Hiền, còn có Hứa Thường Đức ở đằng sau nữa, giữa họ có lẽ là quen nhau, Thẩm Tĩnh Hiền nhất định biết chuyện gì đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK