Hứa Song Kì nói: Xây dựng Khu bảo lưu thuế nhập khẩu là công tác trọng yếu nhất trong tương lai của Tân Hải, lãnh đạo thượng cấp để tôi phụ trách công tác phương diện này, tôi rất cảm thấy hốt hoảng, trọng trách trên vai mình rất trầm trọng, từ khi khu bảo lưu thuế nhập khẩu được quyết định đặt ở Tân Hải, đến triển khai xây dựng toàn diện như hiện tại, mọi người chúng ta đều có cố gắng không nhỏ, những công lao này là của mọi người, không phải của một cá nhân nào cả.
Các thường ủy đều nghe ra Hứa Song Kì đây là xoay người nông nô ca xướng, hôm nay hướng thẳng đầu mâu về phía Trương Dương, không cho hắn chút mặt mũi nào.
Trên thực tế Hứa Song Kì nhịn Trương Dương cũng không phải là ngày một ngày hai, cục tức này nghẹn ở trong lòng, tắc ở cổ họng, không phun ra không không chịu được, hôm nay cuối cùng hắn cũng có cơ hội này.
Trương đại quan nhân hôm nay rõ ràng không còn nhuệ khí, nghe thấy Hứa Song Kì nói như vậy không ngờ vẫn mỉm cười: Lão Hứa nói rất đúng, công lao đều là của mọi người. Trong lòng thì lại mắng, được lắm con chó, công lao là của mọi người, nhưng chỗ khó nhất đều là tao làm, giờ thì vội vã cướp công, vội vàng bỏ đá xuống giếng.
Hứa Song Kì nói: Tôi nhất định sẽ không cô phụ sự tín nhiệm của lãnh đạo thượng cấp, về sau sẽ tập trung vào công tác, phát huy đầy đủ tính năng động chủ quan của cán bộ trẻ tuổi của khu bảo lưu thuế nhập khẩu, tranh thủ trong khoảng thời gian ngắn đưa công tác của khu bảo lưu thuế nhập khẩu lên một bậc thang cao hơn.
Hiện trường vang lên tiếng vỗ tay, Trương đại quan nhân coi như nhìn rõ hết rồi, người vỗ tay đầu tiên không ngờ là Đổng Ngọc Vũ, thằng chó này là cỏ đầu tường, lão tử còn chưa đi mà mày đã vội vàng chuẩn bị đổi trận doanh rồi.
Ánh mắt của Đổng Ngọc Vũ và Trương Dương gặp nhau, vẻ mặt lập tức trở nên có chút,, tiết tấu vỗ tay cũng chậm lại.
Những người khác đều không lên tiếng, Trương Dương đang chuẩn bị cho tan họp thì bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến giọng nói của Phó Trường Chinh: Văn cục, anh không thể vào được, bên trong đang.
Trương Dương nhíu mày, lúc này Văn Hạo Nam đã đẩy cửa bước vào, hắn gật đầu với Trương Dương: Bí thư Trương, có thời gian không, tôi có việc muốn bàn với anh.
Trương đại quan nhân tràn ngập trào phúng cười nói: Anh chắc có thể nhìn ra tôi không có thời gian, tôi đang có cuộc họp thường ủy.
Văn Hạo Nam nói: Được, tôi tới văn phòng chờ anh.
Trương Dương nói: Tan họp đi, Văn cục đã tới tôi tôi phải tiếp đãi lãnh đạo thượng cấp.
Các thường ủy tò mò nhìn Văn Hạo Nam, không biết giữa hai anh em nhà này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Văn Hạo Nam thân là anh trai không ngờ lại chạy tới đây khởi binh vấn tội.
Rất nhanh các thường ủy đều bước đi hết, trong phòng họp chỉ còn lại Trương Dương và Văn Hạo Nam.
Trương Dương ngồi ở đó, bình tĩnh tự nhiên uống trà, hắn cũng không có ý mời Văn Hạo Nam ngồi xuống, người ta đã không coi hắn là anh em, thì mình việc gì phải mặt dày lấy lòng người ta: Văn cục trưởng có gì chỉ giáo?
Văn Hạo Nam nói: Anh có phải rất muốn tôi rời khỏi Bắc Cảng không?
Trương Dương nói: Sao lại nói vậy, tôi là bí thư thị ủy Tân Hải, anh thì là đại cục trưởng của cục an thành phố Bắc Cảng, hai người chúng ta hình như không có liên quan gì cả.
Văn Hạo Nam đi về phía hắn, nói: Anh đã nói gì trước mặt mẹ tôi?
Trương Dương nói: Văn cục, tôi nghĩ anh nhất định hiểu lầm rồi, đầu tiên, tôi không có thói quen nói xấu sa lưng người ta, tiếp theo, anh ở trong lòng tôi không quan trọng như anh tưởng đâu. Thái độ dây dưa của Văn Hạo Nam khiến hắn cực kỳ khó chịu.
Văn Hạo Nam gật đầu, hắn rút ra một bức ảnh ném tới trước mặt Trương Dương: Người này anh chắc quen chứ hả?
Trương Dương nhìn thoáng qua ảnh, không ngờ là Tang Bối Bối, Văn Hạo Nam đúng là vô khổng bất nhập. Hình như có người đã đưa tài liệu tố cáo tới chỗ Trần Cương, hắn sao đã liền bắt đầu tra chuyện của Tang Bối Bối rồi?
Trương đại quan nhân lắc đầu nói: Không biết!
Văn Hạo Nam nói: Trương Dương, nếu tôi không có chứng cớ thì tôi sẽ không tới tìm anh.
Trương Dương cầm ảnh của Tang Bối Bối, nhìn thật kỹ rồi vẫn lắc đầu: Không biết, chưa từng gặp.
Văn Hạo Nam nói: Người trên ảnh tên là Tang Bối Bối, từng làm người pha rượu ở Thiên Nhai, tôi đã điều tra rồi, là bởi vì anh.
Trương Dương nói: Ai nói với anh? bảo hắn tới đây đối chất với tôi.
Văn Hạo Nam nói: Tang Bối Bối đã mất tích hơn nửa tháng rồi, gần đây mới có người báo án, tôi muốn anh phối hợp điều tra công tác với tôi.
Trương Dương nói: Tôi cũng không nhớ nổi là đã gặp người này.
Văn Hạo Nam nói: Trương Dương, theo như tôi biết thì vào tối Tang Bối Bối bỏ việc thì anh từng tới Thiên Nhai.
Trương Dương nói: Văn cục, tôi thủy chung cho rằng cho dù chúng ta không làm được anh em thì cũng không đến mức trở thành cừu nhân, tôi đắc tội anh chỗ nào? Anh sao cứ úp những chuyện vô căn cứ này lên đầu tôi thế?
Văn Hạo Nam nói: Tôi nhận được thư tố cáo nặc danh.
Trương Dương nói: Cho dù có người tố cáo thì cũng không tới lượt anh tới điều tra tôi, tôi phạm pháp à?
Văn Hạo Nam nói: Tôi hoài nghi anh có liên quan tới vụ án Tang Bối Bối mất tích.
Trương Dương cười ha ha, nói: Văn cục, tôi còn đang hoài nghi anh có liên quan tới việc mất tích cô ta đấy?
Văn Hạo Nam nói: Anh tốt nhất đừng để tôi nắm được thóp.
Trương Dương bỗng nhiên đứng dậy, căm tức nhìn Văn Hạo Nam: Tôi nhịn anh là vì nể mặt cha mẹ anh thôi. Đừng tưởng rằng mình giỏi lắm, nếu tôi thật sự muốn đối phó anh thì anh đã sớm tiêu rồi.
Văn Hạo Nam không chút nhượng bộ nhìn Trương Dương: Nói thì kinh lắm, chỉ sợ anh không có bản sự này thôi.
Trương Dương gật đầu nói: Vậy thử xem trong chúng ta ai có thể cười tới cuối cùng.
Văn Hạo Nam cầm bức ảnh trên bàn lên: Người này tôi sẽ tra tới cùng, anh tốt nhất hãy cẩn thận một chút.
Trương Dương nói: Rất khéo, tôi cũng đang muốn khuyên anh câu đó.
Văn Hạo Nam xoay người ra khỏi phòng họp.
Trương đại quan nhân cầm chén trà lên uống một ngụm rồi lập tức hung hăng ném xuống đất.
Không bao lâu sau thì nhìn thấy Cao Liêm Minh thò đầu vào, Trương Dương nói: Đứng đó làm cái gì? Còn không mau lăn vào đây cho tôi!
Cao Liêm Minh đi vào, cười : Bí thư Trương. Ngài đang phát hỏa à?
Trương Dương nói: Có thể không phát hỏa được ư? Phúc vô song chí, họa vô đơn chí, gần đây chuyện không hài lòng cứ liên tục ào tới. Nhìn thấy cái bộ mặt đáng ghét của anh, tôi lại càng thêm tức.
Cao Liêm Minh nói: Tôi chọc vào ai à? Sao ai cũng nhìn tôi không vừa mắt? Vừa rồi Vừa rồi chào hỏi anh Hạo Nam, hắn cũng chẳng thèm nhìn tôi.
Trương đại quan nhân nghĩ thầm, hắn có thể tươi cười với anh mới lạ đó, anh giúp tôi lắp máy nghe trộm lên di động của hắn, Văn Hạo Nam khẳng định cũng hận luôn cả anh.
Cao Liêm Minh ngồi xuống cạnh Trương Dương: Bí thư Trương, tôi nghe nói cấp trên đã lấy quyền quản lý khu bảo lưu thuế nhập khẩu của anh rồi hả?
Trương Dương có chút bất mãn trừng mắt lườm hắn một cái: Thằng nhóc anh cứ thích nhắc tới những chuyện không nên nhắc đúng không ?