Hắc Quả Phụ nhìn ra hắn đang thất thần, có chút không vui: Nghĩ gì thế?
Trương Dương nói: “Tôi cảm thấy một số lời mà cô nói cũng rất có đạo lý.”
Mày liễu của Hắc Quả Phụ dựng thẳng rồi lườm hắn một cái, nói khẽ: Nghe nói anh trong chuyện của cảng Phước Long rất găng với cô ta.
Trương Dương cười nói: Cô cũng nghe nói, chứng tỏ chuyện này căn bản không đáng tin.
Hắc Quả Phụ nói: Tin đồn vô căn cứ chưa chắc không phải có nguyên nhân.
Trương Dương cười nói: cô không cần quanh co lòng vòng nữa, có chuyện gì thì cứ nói rõ với tôi đi.
Hắc Quả Phụ nói: Anh biết đó, tôi hiện tại đang làm việc ở Đỉnh Thiên, thân là một phần tử của Đỉnh Thiên tất nhiên phải xuất lực vì Đỉnh Thiên rồi.
Trương Dương từ lúc nhận được tấm danh thiếp của cô ta cũng đã đoán được cô ta sớm muộn gì cũng sẽ lên tiếng cho Đỉnh Thiên, cho nên không hề cảm thấy bất ngờ, hắn mỉm cười nhìn Hắc Quả Phụ Thiệu Minh Phi, không nói gì.
Thiệu Minh Phi nói: Tập đoàn Nguyên Hòa định rời khỏi cảng Phước Long, công trình xây dựng thêm và sửa chữa cảng Phước Long được tranh thầu lại, mặc dù tập đoàn có ý trả giá rất nhiều, chân chính có lực cạnh tranh thì không ngoài Đỉnh Thiên và Tinh Nguyệt.
Trương Dương gật đầu, Thiệu Minh Phi nói đúng.
Thiệu Minh Phi nói: “Ở trước mặt anh tôi cũng không cần thiết phải giấu diếm gì cả.
Trương đại quan nhân bật cười, hình như mình và cô ta vẫn chưa quen thân tới mức như vậy, là Thiệu Minh Phi cho rằng mình vào đêm đó không tỉnh táo, cho nên làm ra biểu hiện giả dối rằng có một đêm ân ái với nhau, sau đó còn nói mình mang thai, cho rằng hiện tại nắm được thóp của mình rồi, không biết mình đã phát hiện ra bí mật đêm đó.
Thiệu Minh Phi tiếp tục nói: Đỉnh Thiên đã làm không ít công tác. Biết trong lòng nghiên về phía Tinh Nguyệt.
Trương đại quan nhân nói: Trên thực tế thực lực của Đỉnh Thiên và Tinh Nguyệt có chênh lệch nhất định, đổi thành là cô, cũng sẽ lựa chọn Tinh Nguyệt.
Thiệu Minh Phi nói: Tôi thừa nhận chênh lệch giữa hai bên, nhưng không hề lớn như lời anh nói, huống chi Tinh Nguyệt là một nhà ngoại tư, mà Đỉnh Thiên là cảng tư, tôi không ngại tiết lộ cho anh một số tin tức, Lương tổng chí ắt phải có được cảng Phước Long, cho nên hắn mới không tiếc bỏ vốn tiếp nhận sinh ý trong nước của tập đoàn Nguyên Hòa.
Trương Dương cười cười sửa lại lời cô ta: Trước mắt vẫn chỉ là đang bàn. Chưa tới lúc ký hợp đồng cuối cùng mà.
Thiệu Minh Phi nói: Chẳng qua là chờ Lương tổng gật đầu thôi, tôi thấy chuyện này đã trở thành sự thật rồi, nói cách khác, tất cả đầu tư của tập đoàn Nguyên Hòa ở cảng Phước Long sẽ do Đỉnh Thiên chúng tôi tiếp quản.
Trương đại quan nhân khinh thường nói: Trên đời này nào có nhiều sự thật như vậy? Cho dù bọn họ ký hợp đồng, tôi không gật đầu thì hợp đồng này cũng chỉ là một tờ giấy lộn.
Thiệu Minh Phi dựa vào người Trương Dương, vươn tay ra quàng tay hắn, dựa lên vai hắn, vừa lay vừa làm nũng: Không nể mặt tăng thì cũng nể mặt phật, cho dù anh không nể mặt Lương tổng thì dù sao cũng phải nể mặt tôi chút chứ, cho dù anh không nể mặt tôi thì cũng nên nể mặt cục cưng trong bụng tôi, phải không nào? Cô ta cầm tay Trương đại quan nhân rồi sờ sờ bụng mình.
Trương đại quan nhân mắng thầm nữ nhân này quá đê tiện, nói dối tới mức này thì đúng là cao thủ, ánh mắt hắn nhìn ra xa, nói khẽ: Chúng ta tách ra chút. Thời buổi này nguy hiểm lắm, chưa biết chừng có người ở bên cạnh chụp lén chúng ta cũng chưa biết chừng.
Thiệu Minh Phi nghe hắn nói như vậy thì sắc mặt không khỏi thay đổi, hất tay hắn ra, căm giận nói: Trương Dương, anh đúng là đồ không có lương tâm, dám ăn nhưng không dám nhận hả.
Trương đại quan nhân hận không thể lập tức vạch trần chuyện ma quỷ mà cô ta bịa ra, nhưng làm việc không thể nóng vội, hắn phải thông qua chuyện này để tìm hiểu nguồn gốc, tìm ra kẻ chủ mưu sau lưng Thiệu Minh Phi, cởi bỏ nhiều điểm đáng ngờ, cho nên phải tiếp tục phối hợp diễn tròvới cô ta, trên mặt cố nặn ra vẻ mặt kích động, thở dài: cô ầm ĩ cái gì? Tôi đâu có nói là không chịu trách nhiệm.
Thiệu Minh Phi nói: Anh có phải cảm thấy tôi muốn mượn chuyện này để áp chế anh hay không?
Trương đại quan nhân nói: Hành vi hiện tại của cô có thể khiến tôi nghĩ như thế nào?
Hắc Quả Phụ cười lạnh một tiếng, cô ta nhìn thẳng vào hai mắt Trương Dương rồi nói: Anh đánh giá mình cao quá đó, tôi vẫn chưa tới mức phải dựa vào anh đâu.
Trương đại quan nhân nói: Chuyện buổi tối ngày hôm đó chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, tôi có thể vì chuyện này mà làm ra một số bồi thường, nhưng cô cũng không thể coi đây là điều kiện để tôi bán đứng lợi ích của Tân Hải.
Hắc Quả Phụ nói: Sao lại gọi là bán đứng lợi ích? Cạnh tranh giữa Đỉnh Thiên và Tinh Nguyệt, chỉ cần anh không nhúng tay, Đỉnh Thiên cuối cùng thắng được căn bản không hề có nghi vấn?
Trương đại quan nhân nói: Lời này của cô tôi sao nghe không hiểu nhỉ?
Hắc Quả Phụ nói: Trên đời này còn có chuyện mà người thông minh tuyệt đỉnh như anh nghe không hiểu ư?
Trương Dương nói: Cô đừng khen tôi, tôi quả thực không gánh nổi đâu, tôi nếu là người thông minh tuyệt đỉnh thì còn có thể bị cô đùa bỡn trong lòng bàn tay ư?
Hắc Quả Phụ xì một tiếng khinh miệt, ôn nhu nói: Ai đùa ai vẫn chưa biết đâu, Trương Dương, tôi hiện tại càng lúc càng thích anh rồi đó, tuy rằng con người anh vô trách nhiệm, không có lương tâm, ăn bánh không trả tiền, toàn là tật xấu, nhưng tôi nhìn thế nào cũng vẫn thấy thích, anh nói tôi có phải thực sự sa vào lưới tình rồi hay không?
Trương đại quan nhân trong lòng mắng thầm, sa vào cái con mẹ cô, chưa thấy nữ nhân nào ác như cô, xem ra không lừa tôi lao vào Hoàng Hà chết đuối thì cô tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ. Trương đại quan nhân nghiêm mặt nói: Ở cùng với nữ nhân thông minh như cô đúng là không có cảm giác an toàn, tôi hiện tại từng thời từng khắc đều lo lắng, không biết cô lúc nào sẽ quật khởi bán đứng tôi.
Hắc Quả Phụ Thiệu Minh Phi gắt: Tôi sao nỡ. Cô ta lại kéo tay Trương Dương: Tôi nghe nói nữ nhân sinh con xong sẽ ngốc hơn, hay là tôi đẻ cho anh nhé?
Trương đại quan nhân nghĩ thầm cô đẻ được à? Ngoài mặt thì lại mặt chau mặt ủ: cô nếu để thì không ai có lợi cả.
Hắc Quả Phụ bật cười khanh khách: Nhìn cái bộ dạng của anh kìa, tôi nói đùa với anh thôi mà, dù sao, chúng ta ký hiệp nghị quân tử, anh giúp Đỉnh Thiên giành được cảng Phước Long thì tôi sẽ bỏ đứa bé, về sau không bao giờ tìm anh gây phiền toái nữa, anh chịu không?
Trương đại quan nhân nhìn Hắc Quả Phụ, vẻ mặt hoài nghi.
Hắc Quả Phụ không nhịn được vỗ vai hắn một cái: Anh hình như không tin tôi?
Trương Dương nói: Nói tới cùng, hắn vẫn bức tôi làm chuyện trái với nguyên tắc.