Trương Dương nói: Lão Đỗ, chùm chăn lên người, tôi dẫn anh ra ngoài.
Đỗ Thiên Dã vội vàng chùm chăn bông lên người, Trương Dương ôm lấy Đỗ Thiên Dã đã được bọc như bánh chưng, trong tiếng kinh hô của Đỗ Thiên Dã, Trương đại quan nhân bay lên trời, hắn dùng thân thể phá vỡ mái ngói nóc nhà, vững vàng bay lên trên nóc nhà, phóng mắt nhìn toàn bộ Tử Hà quan đều bị lửa lớn bao trùm, Trương đại quan nhân cũng không hiểu lửa sao lại đột nhiên bốc lên, hắn tung người bay mấy cái hạ xuống một khu vực trống trải, đặt Đỗ Thiên Dã xuống, cũng chẳng buồn nói gì với Đỗ Thiên Dã, lại tung người nhảy lên nóc nhà, thế lửa tuy rằng đã che kín cửa sổ, nhưng trước mắt vẫn chưa lan tới nóc nhà, kể ra mà nói thì lên nóc nhà là cách chạy trốn tương đối an toàn, đương nhiên cái này phải dựa trên cơ sở võ công siêu quần của Trương đại quan nhân.
Trương đại quan nhân động tác mau lẹ đã hạ xuống nóc nhà bên cạnh, không đợi hắn phá vỡ nóc nhà thì đã nghe thấy mái ngói bên cạnh phát ra tiếng ầm ầm, hai đạo nhân ảnh từ bên trong bay lên, Trương Dương nhìn rõ, chính là Trần Tuyết dẫn Khưu Phượng Tiên bay lên, Trần Tuyết giao Khưu Phượng Tiên cho Trương Dương rồi xoay người lại nhảy vào trong phòng, cô ta lần này phải đi cứu Tô Viện Viện.
Trương đại quan nhân tóm lấy Khưu Phượng Tiên vẫn kinh hồn chưa, nói khẽ: Tôi đưa cô xuống!
Khưu Phượng Tiên vẫn chưa hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì thân thể đã bị Trương Dương nâng lên rồi ném ra ngoài, cô ta hét lên một tiếng, nhưng chỉ thấy gió bên tai vù vù, thân thể lăng không xuyên qua khói, hỏa dưới chân chỉ gần trong gang tấc, may mắn, là không hề gây tổn thương cho cô ta, chờ Khưu Phượng Tiên tỉnh táo lại thì mông đã hạ xuống đất, cú ném này của Trương đại quan nhân cực kỳ xảo diệu, khi rơi xuống đất đã xảo diệu hóa lực trùng kích của thân thể Khưu Phượng Tiên thành vô hình.
Khưu Phượng Tiên ngồi trên mặt đất, may mà không bị thương, Đỗ Thiên Dã ở cách cô ta không xa, vươn tay ra kéo cô ta dậy.
Bên kia Trần Tuyết đã cứu ra Tô Viện Viện, Trương đại quan nhân giở lại cách cũ, ném Tô Viện Viện tới khu vực an toàn.
Gió núi rất lớn, lửa mượn gió bốc cháy lên nhanh chóng, Trương Dương và Trần Tuyết trảo đổi một ánh mắt, Trần Tuyết nói: Tôi đi cứu ông nội, anh đi cứu mấy người khác.
Dưới tình thế Nguy cấp, Trần Tuyết cũng chẳng buồn che giấu võ công của bản thân, thân thể mềm mại vặn một cái. Lướt đi trên nóc nhà như trên đất bằng, cô ta vừa mới tới nóc phòng nơi ông nội ở thì liền nhìn thấy phía dưới một vại nước bay ra theo hình xoắn ốc từ trong đống lửa, va vào cửa lớn đã bị lửa liếm chọn, xào một tiếng, vại nước tan tành, nước bên trong chảy ra lênh lang, thế lửa trước cửa lập tức yếu bớt, nhưng vào lúc này, một thân ảnh màu xám đột nhiên phóng vào trong phòng, chính là lão đạo sĩ Lý Tín Nghĩa, động tác của ông ta cực nhanh, tiến vào trong phòng, chỉ nháy mắt đã đưa hai người ra, chính là Trần Sùng Sơn và lão gia tử Khưu Hạc Thanh.
Ba người vừa rời khỏi phòng thì xà ngang bị đốt cháy từ trên không rơi xuống.
Lão đạo sĩ nghe thấy động tĩnh, Ngẩng đầu lên thầm kêu không tốt, ông ta quả thực nắm chắc né được cây xà ngang này. Nhưng ông ta nếu né thì Trần Sùng Sơn và lão gia tử Khưu Hạc Thanh bên cạnh thế tất sẽ gặp tai ương. Đúng vào lúc nguy cấp này, liền thấy một thân ảnh như cầu vồng bay vụt đến, mũi chân đá nhẹ lên xà ngang, xà ngang ở trên hư không giống như máy xay gió xoay tròn, ở trong trời đêm hình thành một bánh xe lửa cạnh lớn, va lên vách tường bên phải, tia lửa bắn ra khắp nơi. Thì ra là Trần Tuyết trong lúc nguy cấp, chạy tới giải vây cho họ.
Cô ta hạ xuống bên cạnh ông nội, ôm cánh tay Trần Sùng Sơn, nói với lão đạo sĩ: Đạo trưởng, chúng ta trước tiên đi tới chỗ an toàn đã.
Lão đạo sĩ gật đầu, hai người phân biệt yểm hộ Trần Sùng Sơn và Khưu Hạc Thanh chạy tới khu vực trống trải.
Khưu Chỉ Đống và Khưu Khải Minh hai người ở cùng một gian, bọn họ cũng bị khói làm cho sặc mà tỉnh lại, bên trong khắp nơi toàn là khói, hai người không phân biệt được phương hướng, Khưu Chỉ Đống cố nén đau đớn trong cổ họng, hét lớn: Khải Minh...
Khưu Khải Minh nghe thấy giọng nói mới biết bác ở ngay bên cạnh, hắn không nói được, theo giọng nói của bác đi tới, nắm lấy vai bác.
Khưu Chỉ Đống vừa mới nói ra được một câu, đang muốn nói tiếp thị bị khói làm nghẹn không phát ra được tiếng.
Hai người đều minh bạch nếu như tiếp tục ở trong phòng thì cho dù không bị lửa thiếu chết cũng bị khói làm cho sặc chết, hai người lảo đảo lầm mò tiến về phía trước, Khưu Khải Minh vừa hay tìm được vị trí của cửa phòng, mừng rỡ như điên vươn tay kéo, lại bị Khưu Chỉ Đống túm lấy cổ tay, bên trong khói lửa mịt mù, Khưu Khải Minh nhìn bác với vẻ khó hiểu.
Khưu Chỉ Đống vươn tay sờ sờ ván cửa, ván cửa đã nóng rực, đây là thường thức chạy trốn cơ bản nhất, nếu như không phải ván cửa ngăn cản thì lửa lớn bên ngoài chỉ sợ đã tràn vào rồi, nếu như lỗ mãng kéo cửa ra, hai người khẳng định sẽ táng thân trong biển lửa.
Khưu Khải Minh cũng sờ ván cửa, cả kinh toát mồ hôi lạnh, khi hai người ở trong phòng giống như kiến bò trên chảo nóng, tìm kiếm đường ra chung quanh, thì nghe thấy nóc nhà phát ra một tiếng rắc, từ bên ngoài bị người ta phá ra một cái lỗ lớn, cửa sổ ở mái nhà đã mang tới hiệu quả thống khói, khói đột nhiên ùa lên trên, mùi khét trong nhà tựa hồ cũng bớt đi.
Khưu Chỉ Đống và Khưu Khải Minh nhìn cái lỗ lớn kia, bằng vào hai người bọn họ thì không có có bản lĩnh nhảy lên, có điều hai người cũng hiểu rõ, thế lửa vẫn chưa lan tới nóc nhà, nếu không thì cũng không vô duyên vô cớ xuất hiện một cái lỗ lớn.
Thân ảnh của Trương Dương cuối cùng cũng xuất hiện ngoài cái lỗ, hắn dễ dàng nhảy xuống, nhưng vào đúng lúc này, thế lửa cũng tràn vào trong phòng, nguyên nhân rất đơn giản, cái lỗ lớn mà hắn phá ra đã cổ vũ thế lửa.
Khưu Chỉ Đống và Khưu Khải Minh đều bị hun cho nước mắt, căn bản không nhìn rõ người nhảy xuống là ai.
Trương đại quan nhân đi tới, mỗi tay tóm một người, lớn tiếng nói: Hai người đi theo tôi!
Những người khác dưới sự trợ giúp của Trần Tuyết và Lý Tín Nghĩa đều đã thành công chuyển dời đến khu vực an toàn, Đỗ Thiên Dã tìm được Tô Viện Viện, Tô Viện Viện vẫn kinh hồn chưa định nhìn thấy Đỗ Thiên Dã thì liền nhào vào trong lòng hắn, không nhịn được khóc nức nở.
Biểu hiện của Trần Sùng Sơn vô cùng trấn định, tuy rằng trên mặt vẫn dính không ít vết khói đen, nhưng ông ta không hề sợ hãi, kiểm kê nhân số thì phát hiện thiếu ba người, ông ta nói với Lý Tín Nghĩa: Chỉ Đống bọn họ vẫn chưa ra.