Tiết Vĩ Đồng nói: Lời tam ca tôi nói trong lòng tôi đều biết.
Ngũ Đắc Chí thấy Trương Dương không có việc gì, cũng vô cùng vui mừng, trước mặt của Tiết Vĩ Đồng, bọn họ đương nhiên không nói đến hành trình Bắc Triều Tiên, Trương Dương nói: Đi, giúp tôi chọn một chiếc xe, em gái tôi muốn tặng cho tôi một chiếc ô tô.
Đi vào cửa hàng, Trương Dương không khỏi mở to mắt, ở đây có hơn hai mươi danh xe khắp thế giới, đa số đều là xe cực kỳ xa hoa, Tiết Vĩ Đồng rất rộng rãi, hướng Trương Dương nói: Tam ca, anh cứ việc chọn, coi trọng chiếc nào thì lấy chiếc đó ra lái. Nha đầu này làm việc cho tới bây giờ đều sảng khoái như vậy.
Triệu Thiên Tài và Ngũ Đắc Chí liếc mắt nhìn nhau, em gái của Trương Dương thật là chuyên gia. Xe ở đây đa số đều trên cả triệu, quý nhất cũng có giá gần mười triệu, tùy liền tặng, lông mày cũng không nhăn một chút, bởi vậy có thể thấy được tài lực của Tiết Vĩ Đồng không phải hùng hậu bình thường.
Trương Dương dạo qua một vòng, nói thật, xe cũng không tồi, chỉ là không có một chiếc hợp mắt của hắn, nguyên nhân cũng rất đơn giản, những chiếc xe này thật sự là quá rêu rao, cái này cũng khó trách, Tiết Vĩ Đồng mở cửa hàng bán xe này với ước nguyện ban đầu cũng là muốn trở thành khu vực tiêu tiền cao nhất của kinh thành.
Trương Dương dừng chân một hồi trước một chiếc Mercedes Benz trị giá năm triệu, vẫn lắc đầu, chuyển hướng Tiết Vĩ Đồng nói: Em gái, còn có cái khác không?
Tiết Vĩ Đồng nói: Sao? Nhiều xe như vậy, anh nhìn không hợp một chiếc?
Trương Dương nói: Nói thật tình, chiếc nào anh cũng đều có thể nhìn trúng, tất cả đều là xe tốt, rẻ nhất cũng cả triệu, nhưng anh là cán bộ quốc gia, em bảo anh lái một chiếc xe như vậy, anh làm sao mà lái ra khỏi cửa? Nếu như mỗi ngày lái đi làm, sợ không được vài ngày thì cột sống của anh đã bị sờ đến.
Tiết Vĩ Đồng nói: Sợ cái gì? Nói là em tặng!
Trương Dương nói: Ảnh hưởng quần chúng không thể không chú ý. Em gái, em có xe đại chúng không? Anh thích cúi thấp thôi, có chiếc nào có tính năng tốt, mà không bị chú ý không?
Tiết Vĩ Đồng suy nghĩ một chút: Xe mới thật ra không có, bất quá trong kho phía sau của em còn tồn vài chiếc xe do bạn bè thay thế, đều là dùng để đổi xe mới, em còn chưa kịp bán đi.
Trương Dương nói: Để anh xem!
Tiết Vĩ Đồng gọi người mở cửa kho hàng phía sau, mang theo Trương Dương bọn họ đi tới trong kho. Bên trong có chiếc xe, Trương Dương bị một chiếc xe quân dụng việt dã màu xanh hấp dẫn, xe này thoạt nhìn cũng không cúi thấp, trong vài chiếc xe này có vẻ bá đạo mười phần, Trương Dương nói: Chiếc Jeep này có được không?
Tiết Vĩ Đồng không nói chuyện. Ánh mắt hướng nhìn Triệu Thiên Tài.
Triệu Thiên Tài nhìn ra Tiết Vĩ Đồng có ý thử mình, hắn đi qua, mỉm cười nói: Chiếc xe này không phải xe Jeep, là xe chuyên dụng của bộ đội đặc chủng Liên Xô, tiếng Nga phát âm là Gordon, chúng ta thường gọi nó là định hổ.
Trương Dương đi qua vỗ vỗ thân xe, không dầy lắm.
Triệu Thiên Tài nói: Chiếc xe này có động cơ vortecv8 có thể bộc phát ra động lực cường đại 340 mã lực. Ít hao xăng, thùng xăng chạy được 130km, tính năng việt dã rất mạnh, không đẹp như Humper, hình thể nhỏ hơn Humper một chút, sau khi Liên Xô giải thể cũng đã ngừng sản xuất, không ngờ rằng lại có thể nhìn thấy ở đây.
Tiết Vĩ Đồng bắt đầu tin tưởng Triệu Thiên Tài đích thật là một người chuyên gia.
Cô ấy đem chìa khoá tới, Triệu Thiên Tài mở cửa xe ngồi xuống. Mở mạch điện trong nguồn xe, cũng không có lập tức đánh lửa.
Trương Dương dạo qua một vòng quanh chiếc Định Hổ, phía sau bốn ống dẫn khí nén, càng nhìn càng có cảm giác xe này uy phong lẫm liệt, càng xem trong lòng càng yêu thích. Thật ra cái xe này một chút cũng không điệu thấp, nhưng Trương đại quan nhân đặc biệt thích loại xe việt dã có vẻ cường tráng bưu hãn, có câu là các hoa nhập các nhãn. Con mắt hắn đã nhìn lên trên rồi, ảnh hưởng không tốt cái gì đều đã sớm bị hắn ném đi đâu mất, chỉ cần tôi thích, đâu cần để ý người khác nói cái gì?
Tiết Vĩ Đồng nói: Chiếc xe này không đáng tiền, một người bạn gán nợ. Hắn nghĩ biện pháp làm thủ tục, đáng tiếc lái chưa được vài vòng ở kinh thành, trước đó hai ngày từ chổ của em lấy đi một chiếc Porche, trực tiếp đem chiếc xe này lại với giá trăm ngàn, thật ra cũng là mua sắt vụn bán, cái xe này nặng gần ba tấn, xe tổng cộng chạy năm ngàn km, tuổi thọ gần chín năm rồi, không ít bệnh, bởi vì không tìm được linh kiện thích hợp, từ đầu đến cuối không có biện pháp khiến cho chiếc xe này khôi phục điều kiện tính năng tốt nhất.
Triệu Thiên Tài đánh cháy, tiếng ầm ầm nặng nề của động cơ vang lên trong kho, cái này không phải là xe nữa rồi, nghe như là một cái máy kéo. Bốn ống dẫn khí nén liên tiếp nã pháo, sau đó toát ra bốn cột khói đen.
Tiết Vĩ Đồng ôm mũi chạy ra ngoài, Ngũ Đắc Chí cũng cùng đi ra, Trương Dương chịu đựng khói dầu gay mũi, hướng Triệu Thiên Tài nói: Thế nào?
Triệu Thiên Tài nhìn hắn vài cái, thấp giọng nói: Nhặt được kho báu!
Trương đại quan nhân nghe Triệu Thiên Tài nói như vậy, trong lòng nhất thời có vui mừng, đi ra ngoài cửa, hướng Tiết Vĩ Đồng nói: Em gái, anh lấy nó!
Tiết Vĩ Đồng nói: Tam ca, anh thật tình muốn tiết kiệm cho em à, chiếc xe này quá kém, anh đi chọn cái khác đi.
Trương Dương tin tưởng trăm phần trăm đối với nhãn lực của Triệu Thiên Tài: Không cần cái khác, là nó!
Triệu Thiên Tài lái chiếc địa hổ từ trong kho đi ra, trong quá trình chạy, xe lại liên tục nã pháo, làm cho người ta không khỏi lo lắng chiếc xe này có thể tùy thời phát nổ hay không.
Tiết Vĩ Đồng thấy Trương Dương nhìn trúng chiếc xe này, cũng chỉ có thể chiều theo hắn, Triệu Thiên Tài hạ cửa sổ xe xuống nói: Tiết tiểu thư, chiếc xe này có thể sửa chữa trang hoàng một chút, cô thấy thế nào?
Tiết Vĩ Đồng nói: Muốn làm sao thì tùy anh, tất cả linh kiện tôi cung cấp không ràng buộc, bất quá rất nhiều linh kiện có thể là mua không được.
Triệu Thiên Tài nói: Không có việc gì, hiện tại bắt đầu làm, bao gồm luôn cả sơn xe, một ngày giải quyết vấn đề.
Trương Dương vốn đang dự định ngày hôm nay thì trở về Giang thành, Triệu Thiên Tài xuống xe, đi tới bên cạnh hắn nói: Sáng mai đi, cái xe này không chỉnh lý tốt một chút, không chạy về được Bình Hải.
Trương Dương nói: Tùy anh, bất quá cần phải nắm chặt thời gian.
Triệu Thiên Tài nói: Yên tâm, nếu thuận lợi, buổi sáng ngày mai chúng ta có thể xuất phát.
Tiết Vĩ Đồng nói: Ngày mai đi cũng được, lát nữa em làm thủ tục xe cho anh, sang tên cho anh, lấy bảng số quân đội cho anh luôn , buổi tối em gọi đại ca bọn họ ra tiễn đưa cho anh.
Trương Dương nói: Vậy Kim Vương Phủ đi, anh chuẩn bị cho bọn họ, bất quá phải thế này, bữa cơm này phải do anh mời.
Tiết Vĩ Đồng nói: Em mới là chủ.
Trương Dương cười nói: Em tặng anh một chiếc xe, anh mời em ăn bữa cơm có gì đặc biệt.
Trương Dương sở dĩ lựa chọn đi Kim Vương Phủ ăn, bởi vì ngày hôm nay Khâu Phượng Tiên gọi điện thoại đến đây, thay Tra Tấn Bắc biểu đạt ân cần thăm hỏi đối với Trương Dương đồng thời còn biểu thị muốn mời hắn ăn, Trương Dương lúc đầu đã xin miễn, nhưng ngày hôm nay nếu không đi được, dù sao còn hẹn Tra Vi buổi chiều gặp mặt, thẳng thắn đem mọi việc cùng làm, tất cả đều đi Kim Vương Phủ giải quyết.
Tra Vi nghe nói Trương Dương ngày hôm nay không đi, buổi tối muốn đi Kim Vương Phủ ăn, cũng vô cùng hài lòng, từ sau khi biệt thự xảy ra hoả hoạn, Tra Vi vẫn cũng không có gặp qua Trương Dương, chú Tra Tấn Bắc hỏi qua vài lần, nhắc tới phải biểu đạt áy náy ngay mặt với Trương Dương, nhưng Trương Dương trước đó không có tin tức, hiện tại mới một lần nữa hiện thân ở kinh thành. Trương Dương nhờ Tra Vi đặt phòng, lúc đầu hắn muốn mời Triệu Thiên Tài và Ngũ Đắc Chí cùng đi, hai người bọn họ tình nguyện ở lại sửa xe, cũng không muốn đi cái tiệc ứng phó này, Trương Dương chỉ có thể tôn trọng ý của bọn họ.
Có câu là đồ ăn dễ làm khách khó mời, Trương đại quan nhân mời khách cũng gặp vấn đề, Chu Hưng Quốc đêm đó có sinh ý cần, không cách nào có mặt, Từ Kiến Cơ cũng có chuyện, tuy rằng đáp ứng muốn tới, thế nhưng thời gian không cách nào xác định.
Trương Dương và Tiết Vĩ Đồng đến Kim Vương Phủ, bên kia cũng chỉ có Tra Vi đến đúng giờ, bất quá Tra Vi bên cạnh còn có Khâu Khải Minh, Trương đại quan nhân thấy Khâu Khải Minh trong lòng nhất thời có chút khó chịu, hắn tìm cơ hội, nói khẽ với Tra Vi nói: Nha đầu, không cần dẫn theo chứ, kích thích người không dứt, con người anh dễ ghen lắm.
Tra Vi mỉm cười, nhẹ giọng nói: Anh mang bạn gái đến, không cho tôi mang bạn trai hả?
Trương Dương nói: Đó là em gái nuôi của tôi, tính chất hoàn toàn khác biệt.
Tra Vi nói: Tôi và hắn là bạn bè bình thường!
Trương đại quan nhân miệng đầy mùi chua nói: Còn con mẹ nó bạn bè bình thường, cô xem ánh mắt của hắn nhìn em kìa, tràn ngập dâm loạn và hạ lưu, nước bọt đều con mẹ nó sắp chảy xuống đất rồi.
Tra Vi không nhịn được nở nụ cười, nếu như không có người ở đây, cô ấy hận không thể ôm Trương Dương hung hăng hôn lên mặt hắn một cái, không biết vì sao, cô ấy cũng thích Trương Dương ghen vì mình, tâm tư con gái thật sự là phức tạp, Tra Vi nói: Tôi không cho hắn theo, là hắn muốn theo, hơn nữa, chị Khâu nhờ tôi hỗ trợ chiêu đãi một chút, người ta từ Đài Loan tới, tôi không thể không quan tâm hắn?
Trương đại quan nhân nghiến răng nói: Chiêu đãi, chiêu đãi! Cẩn thận đem mình chiêu đãi đi vào.
Tra Vi liếc hắn một cái, đang muốn mắng hắn hai câu, trong lòng nói anh có tư cách ghen hả? Ăn trong chén còn nhìn trong nồi, em dựa vào cái gì phải nghe theo anh hả? Bên kia Tiết Vĩ Đồng và Khâu Khải Minh đã đi tới: Hai người các người trò chuyện cái gì mà hấp dẫn quá vậy?
Trương đại quan nhân lập tức thay đổi bộ mặt, cười tủm tỉm nói: Nói chuyện hoả hoạn đêm đó, Tra Vi khen tôi phúc lớn mạng lớn!
Khâu Khải Minh cười nói: Vận khí của Trương tiên sinh quả thật tốt!
Trương Dương nói: Vận khí cho dù tốt cũng so ra kém Khâu tiên sinh, tôi thiếu chút nữa bị khói sặc chết, lông tóc ngài không tổn hao gì mới là tốt.
Nụ cười của Khâu Khải Minh trở nên có chút xấu hổ, đêm đó phát sinh hoả hoạn hắn cũng có mặt, bất quá Trương Dương liều lĩnh nhảy vào đám cháy cứu người, hắn lại khoanh tay đứng nhìn, thật ra đêm đó người đứng nhìn không chỉ là một mình Khâu Khải Minh, có rất ít người có dũng khí như Trương Dương, cho tới bây giờ Khâu Khải Minh cho rằng, vì một người vũ nữ sẽ không để ý an nguy cá nhân nhảy vào đám cháy là một loại hành vi ngu xuẩn, Khâu Khải Minh đối với nhân sinh có giá trị tiêu chuẩn của mình, mặc dù là từ góc độ của những người đứng xem, hắn cũng cho rằng tính mệnh của Trương Dương quan trọng hơn so với một người vũ nữ, hắn cũng không tán thành hành vi của Trương Dương, một người đã có thân phận địa vị nhất định không nên coi rẻ sinh mệnh như vậy, đương nhiên Khâu Khải Minh không biết chuyện của buổi tối ngày đó!