Liễu Ngọc Oánh cười nói: Anh Triệu, anh khách khí như vậy làm gì!
Triệu Thiết Sinh nói: Cũng chẳng có gì đâu, chỉ là chút đặc sản Xuân Dương thôi mà!
Mấy người tới phòng khách, Liễu Ngọc Oánh nói: Anh chị ngồi trước đi, tôi đi mang đồ ăn lên.
Từ Lập Hoa cũng không ngồi, nói: Bà Tống, để tôi giúp chị.
Liễu Ngọc Oánh cười nói: Cứ gọi tôi là tiểu Liễu được rồi, người nhà với nhau mà, đừng khách khí làm gì.
Tống Hoài Minh mời Triệu Thiết Sinh ngồi xuống sa lông, muốn châm trà cho y nhưng Trương Dương giành làm.
Tống Hoài Minh mỉm cười nhìn Triệu Thiết Sinh: Lão ca, cám ơn anh chị đã bồi dưỡng ra một đứa trẻ tốt như Trương Dương!
Triệu Thiết Sinh nghe y nói như vậy thì có chút hổ thẹn, ngẫm lại nhiều năm qua, mình đối với Trương Dương quả thực không tận trách nhiệm của người làm cha, bởi vì Trương Dương không phải là con trai ruột của y, cho nên đối với Trương Dương trước đây y cũng không quan tâm gì lắm, thậm chí còn hay đánh chửi. Không như với con trai con gái ruột của y, nhưng Trương Dương lại không ghi hận, sau khi thành công không những không báo thù y, ngược lại còn đối với y rất tốt, Triệu Thiết Sinh mỗi lần nhớ tới chuyện này, trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy áy náy, cho nên y mới đối đãi tốt với Từ Lập Hoa hơn, dùng phương thức này để bồi thường Trương Dương, thật ra đây cũng là chỗ thông minh của Trương Dương.
Triệu Thiết Sinh nói: Tỉnh trưởng Tống, tôi không làm gì được cho thằng bé này cả, là bản thân thằng ba tự biết phấn đấu, từ nhỏ tới lớn, nó đều tự dựa vào bản thân mình.
Tống Hoài Minh mỉm cười nói: Lão ca, ơn dưỡng dục không thể quên được, anh nuôi nó lớn như vậy, loại ân tình này cả đời cũng không báo đáp được. Y nói với Trương Dương: Trương Dương, về sau phải hiếu thuận với cha cậu nghe chưa!
Trương Dương cười nói: Dạ cháu biết rồi!
Tống Hoài Minh nói: Lão ca, sức khỏe tốt chứ?
Triệu Thiết Sinh gật đầu nói: Tốt lắm, thằng ba thường xuyên mua đồ ngon cho tôi ăn, còn dạy tôi và mẹ nó phương pháp rèn luyện sức khỏe, giờ về hưu rồi, cả ngày không có việc gì làm chỉ tập thể dục, cảm thấy sức khỏe so với lúc còn đi làm thì còn khỏe hơn.
Tống Hoài Minh nhớ tới một chuyện, lấy ra một bao thuốc: Anh có hút thuốc không?
Triệu Thiết Sinh đã có kinh lịch ngày hôm qua, hôm nay rất chú ý tới hình tượng, y xua tay, nói: Tôi bỏ rồi!
Tống Hoài Minh nói: Bỏ rồi là tốt, hút thuốc chẳng có lợi gì cho sức khỏe cả.
Lúc này Liễu Ngọc Oánh và Từ Lập Hoa mang đồ ăn lên, gọi bọn họ ra ăn cơm. Tống Hoài Minh mở một bình Mao Đài, Trương Dương phụ trách rót rượu. Sự bình dị gần gũi của Tống Hoài Minh đã xóaa tan sự lo ngại của hai vợ chồng Triệu Thiết Sinh, nhưng Triệu Thiết Sinh cũng không dám uống nhiều, trước khi tới, Từ Lập Hoa đã dặn kỹ, sợ y uống nhiều lại nói linh tinh.
Từ Lập Hoa nói: Tỉnh trưởng Tống Yên Nhiên Yên Nhiên khi nào thì quay về?
Tống Hoài Minh cười nói: Cái này thì chị phải hỏi Trương Dương, con gái hướng ngoại, đợi sau khi kết hôn rồi thì trở thành người nhà chị rồi. Khi nói câu này, y nhìn Trương Dương, Trương Dương biết vị nhạc phụ đại nhân này đối với mình vẫn chưa hoàn toàn yên tâm, lần này mời cha mẹ hắn đến ăn cơm, là để tiến thêm một bước củng cố địa vị của con gái mình.
Trương Dương nói: Sắp rồi, cô ấy nói với con là trong năm nay có thể xử lý xong chuyện ở nước Mỹ, đợi chuyện bên đó yên ổn rồi, cô ấy sau này đa số thời gian sẽ ở trong nước, không loại trừ khả năng sẽ chuyển dịch trung tâm phát triển về trong nước.”
Tống Hoài Minh nói: Chị à, đứa con gái đó của tôi, từ nhỏ đã được nuông chiều quen rồi, tính khí hơi bướng, tôi thì công việc bận rộn, không có nhiều thời gian chiếu cố nó, sau này nó và Trương Dương nếu kết hôn rồi, chị giúp tôi quản nó với nhé! Những lời này đương nhiên chỉ là khách khí, nhưng người làm gia trưởng nhà gái tất nhiên là phải nói vậy, Tống Hoài Minh xử lý rất tốt, những lời nói ra cũng khiến vợ chồng Triệu Thiết Sinh rất thuận tai.
Từ Lập Hoa cười nói: Tỉnh trưởng Tống khách khí rồi, hiện tại bọn trẻ khác với thời chúng ta, thời chúng ta, người làm dâu phải đảm việc nhà, nhưng bọn trẻ hiện tại đều có sự nghiệp của mình, nào còn giống như chúng tôi, Yên Nhiên rất tốt, trông thì xinh đẹp lại có tri thức hiểu lễ nghĩa, lại còn có tài như vậy nữa, còn trẻ mà đã là giám đốc công ty rồi, biết nó đính hôn với thằng ba, tôi vui đến nỗi mấy đêm không ngủ được, thằng ba nhà chúng tôi thật sự là có phúc khí tu được từ kiếp trước.
Liễu Ngọc Oánh cười nói: Chị, Trương Dương cũng rất xuất sắc mà.
Từ Lập Hoa nói: Thằng bé này từ nhỏ đã bướng rồi, lúc xưa thì đần đần, cả ngày không thấy nó nói chuyện, từ sau khi làm công tác, giống như là một người khác vậy, biến thành rất hoạt bạt, cũng biết phấn đấu, có điều nó cũng càng nóng tính hơn, làm việc dễ xung động.
Trương Dương cười khổ nói: Mẹ, mẹ nói làm con chẳng biết chui vào đâu.
Mọi người đều bật cười.
Từ Lập Hoa nói: Có điều, nó rất tốt tính, không phải người xấu bụng, tỉnh trưởng Tống, anh là lãnh đạo của nó, sau này lại là trưởng bối của nó, đợi tương lai nó khi kết hôn với Yên Nhiên rồi, nó cũng chính là con của anh, nó nếu làm sai chuyện gì, muốn đánh thì cứ đánh, muốn mắng thì cứ mắng!
Tống Hoài Minh cười nói: Chị à, chị yên tâm đi, tôi sẽ quản nó! Trương đại quan nhân nghe thấy những lời này thì rùng mình sợ hãi nhạc phụ đại nhân đang đánh châm dự phòng cho mình đây.
Hai nhà nói chuyện rất hòa hợp, khi cơm nước xong, tiểu Canh Tân mới ngủ dậy, bảo mẫu mẹ nó xuống nhà tìm mẹ, Từ Lập Hoa nhìn tiểu Canh Tân, cười nói: Thằng bé trông xinh quá.
Triệu Thiết Sinh lấy ra một bao lì xì năm trăm đồng đã chuẩn bị trước, trước khi tới y đã biết trong nhà có Tống Hoài Minh còn có một đứa bé chưa tới một tuổi, lần đầu tiên gặp mặt, bao lì xì là phải có rồi.
Vợ chồng Tống Hoài Minh cũng không từ chối, buổi gặp mặt tối hôm đó rất vui vẻ, khi gia đình Trương Dương về, Tống Hoài Minh tự mình tiễn bọn họ ra cửa, Trương Dương bảo cha mẹ mình lên xe trước, hắn còn có mấy lời muốn nói riêng với Tống Hoài Minh.
Trương Dương nhìn nhìn chung quanh, từ khi bước vào sĩ đồ, thằng ôn này biến thì cẩn thận hơn rất nhiều.
Tống Hoài Minh cười nói: Có chuyện gì vậy?
Lý Đồng Dục đã trở lại rồi!
Tống Hoài Minh ừ một tiếng, vẻ mặt không hề có bất kỳ biến hóa gì.
Trương Dương nói: Người này có chút cố chấp, ngài tốt nhất nên phòng bị hắn một chút!
Tống Hoài Minh cười nói: Yên tâm đi, tôi biết phải làm gì!
Nhìn bộ dạng của Tống Hoài Minh, chắc cũng nắm chắc đối với chuyện này, Trương Dươngthầm nghĩ, Tống Hoài Minh trên xử thế làm người không biết cao minh hơn mình bao nhiêu lần, mình lo cho y là dư thừa, hắn nói khẽ: Chú Tống, cháu đi đây!
Tống Hoài Minh gật đầu: Cậu đừng tim y nữa! Y nói câu này là không muốn Trương Dương lại tìm Lý Đồng Dục gây phiền phức, y hiểu tính tình của Trương Dương, Lý Đồng Dục làm ra nhiều chuyện nhằm vào y như vậy, Trương Dương khẳng định sẽ không ngồi yên mà nhìn.
Trương Dương cười nói: Cháu biết rồi!
Thanh minh là mùa nhiều mưa, Trương Dương và em gái cùng nhau tiễn cha mẹ lên tàu hỏa về Giang Thành, vốn Trương Dương còn muốn mời bọn họ tới Nam Tích chơi, nhưng hai vợ chồng thủy chung không yên lòng chuyện trong nhà, kiên trì đòi về sớm một chút, cho nên Trương Dương cũng chỉ có thể kệ họ.
Khi tới sân ga, Đinh Triệu Dũng cũng chạy tới, Triệu Thiết Sinh bởi vì chuyện của Đinh gia, đối với chàng con rể tương lai này cũng có chút không vừa mắt, khi Đinh Triệu Dũng chào y, y cũng chẳng buồn quan tâm, chỉ cúi đầu hút thuốc. Từ Lập Hoa Ngược lại trong chuyện này biểu hiện rất thoải mái, vui vẻ chào hỏi Đinh Triệu Dũng.
Đinh Triệu Dũng nói: Chú Triệu, dì Từ, sao không ở lại Đông Giang chơi thêm vài ngày, cháu và tiểu Tĩnh có thể dẫn hai người đi chơi mà.
Từ Lập Hoa nói: Trong nhà còn rất nhiều chuyện, chúng tôi sống Xuân Dương Xuân Dương quen rồi, đến thành phố lớn luôn không thích ứng, cho nên tốt nhất vẫn về sớm một chút, vả lại sắp tới thanh minhrồi, còn phải về nhà tảo mộ.
Nghe bọn họ nói như vậy, Đinh Triệu Dũng cũng chỉ có thể gật gật đầu, gã đưa quà vừa mùa cho Triệu Thiết Sinh: Chú Triệu, đây là quà cháu hiếu kính với chú.
Triệu Thiết Sinh không nhận, mắt chẳng thèm lật lên: Không dám nhận đâu!
Mặt Đinh Triệu Dũng đỏ bừng, Triệu Tĩnh Triệu Tĩnh được liền nói: Cha, Triệu Dũng không đắc tội với cha, cha làm gì thế!
Từ Lập Hoa cười cười nhận lấy quà, Triệu Thiết Sinh thì đã xoay người bước vào cửa trạm.
Từ Lập Hoa nói với Đinh Triệu Dũng: Tiểu Đinh, tính của chú cháu là vậy đó, cháu cũng đừng trách chú ý, quà này tôi nhận thay ông ta, những lời nên nói chúng tôi đều nói cả rồi, chuyện của hai đứa thì hai đứa tự lo lấy. Từ Lập Hoa nói xong cũng vào theo.
Trương Dương đi theo sau, muốn đưa Từ Lập Hoa lên xe: Không cần tiễn, mau về đi, công việc bề bộn, đừng để đừng chậm trễ chính sự.
Triệu Thiết Sinh từ xa cũng quay đầu vẫy tay với bọn họ.
Triệu Tĩnh nhìn bóng dáng cha mẹ đi xa, không biết vì sao mắt đỏ lên. Đinh Triệu Dũng nhìn thấy bộ dạng của cô ta thì có chút đau lòng, Triệu Tĩnh nói: Em cứ thấy mình có lỗi với cha mẹ.
Đinh Triệu Dũng nói: Tiểu Tĩnh, anh sau này nhất định sẽ đối đãi tốt với em hơn.
Trương Dương thở dài nói: Đi thôi!