Văn Hạo Nam nói: Thật ra mấy ngày hôm trước tôi đã muốn tìm cậu, nhưng cậu lại đi Đông Giang.
Trương Dương gật đầu nói: Có ít việc công.
Văn Hạo Nam nói: Vốn muốn gọi điện thoại cho cậu, nhưng nghĩ lại thì có một số việc vẫn nên nói trực tiếp với cậu thì hay hơn.
Trương Dương cười cười gật đầu: Anh nói đi!
Văn Hạo Nam uống ngụm trà rồi nói: Theo như tôi biết, hôm Đinh Lâm và Phùng Kính Quốc kết hôn cậu cũng ở hiện trường có phải hay không?
Không sai, tôi cũng ở hiện trường.
Theo như tôi biết, lúc ấy cậu vừa tới Bắc Cảng không lâu, cậu cũng không quen biết với Đinh gia.
Trương Dương nói: Tôi là cùng tiền phó bí thư thị ủy trước Tưởng Hồng Cương tới, sao? Anh cảm thấy kỳ quái à?
Văn Hạo Nam cười nói: Đi cùng các cậu tới còn có chủ nhiệm ban trú kinh Bình Hải Quách Thụy Dương phải không?
Trương Dương bật cười ha ha, có điều tiếng cười rất nhanh liền ngưng bặt, hắn nhìn thẳng vào hai mắt Văn Hạo Nam, nói: Anh đang điều tra tôi đấy à?
Văn Hạo Nam lắc đầu nói: Đừng hiểu lầm, không phải điều tra cậu, là đang điều tra chuyện của Đinh gia, vừa hay biết được việc này, cho nên mới muốn tới hỏi.
Trương Dương nói: Anh muốn biết gì?
Văn Hạo Nam nói: Tôi nghe nói tối hôm đó xảy ra một số việc, con nuôi Phan Cường của Đinh Cao Sơn giết chết con rể Phùng Kính Quốc của hắn.
Trương Dương gật đầu nói: Đúng vậy, có điều đây đã là chuyện cũ lắm rôi, hệ thống công an Bắc Cảng cũng vẫn luôn đi theo vụ án này, Phan Cường cũng bị truy nã toàn quốc.
Văn Hạo Nam nói: Trong khoảng thời gian này tôi đã điều tra chuyên sâu, Phùng Kính Quốc này có vấn đề rất lớn, lúc sinh tiền hắn từng đảm nhiệm chức phó trưởng ban phân cục chống buôn lậu trên biểu của cục hải quan Bắc Cảng. Thông qua điều tra trong khoảng thời gian này của chúng tôi phát hiện, hắn có lượng lớn tài sản lai lịch không rõ, hơn nữa hắn có liên quan tới rất nhều vụ án tham ô.
Trương Dương nói: Cái này thì tôi cũng không rõ lắm.
Văn Hạo Nam nói: cậu không rõ lắm ư? Nhưng Bắc Cảng Bắc Cảng đã sớm nắm giữ tài liệu về phương diện này, tổ công tác của chúng ta tới Tân Hải lâu như vậy rồi, bọn họ cũng không chủ động cung cấp tài liệu về phương diện này cho chúng tôi, Trương Dương, cậu nói việc này bình thường không?
Trương Dương nói: Thật ra phương pháp làm việc của mọi người bất đồng, anh muốn làm thế này, nhưng người khác lại muốn làm thế kia, người ta không muốn nói với anh chưa chắc là muốn chủ động giấu diếm điều gì.
Văn Hạo Nam nói: Trương Dương, loại thái độ này của cậu khiến tôi rất thất vọng, trong công tác điều tra của tôi ở Tân Hải gặp không ít trở ngại, tổ công tác của chúng tôi tới đây là để giúp các cậu giải quyết vấn đề, chứ không phải là mang tới phiền toái cho các cậu, tôi cho rằng bất kể xuất phát từ tình cảm cá nhân hay là quan hệ công tác thì chúng ta cũng phải thành lập được một loại trạng thái tin lẫn nhau.
Trương Dương nói: Anh Hạo Nam, tôi cũng không phải đối với cố ý giấu diếm gì đối với anh, nếu những chúng ta cùng muốn bơi sang bờ bên kia, anh có thể lựa chọn ngồi thuyề, tôi có thể cũng lựa chọn đi thuyền, còn người khác lại lựa chọn bơi qua, thậm chí là ngồi may bay bay qua. Phương pháp của mọi người bất đồng mà thôi, không nhất định phải áp đặt ý chí của mình cho người khác. Những lời này của Trương Dương đã nói vô cùng rõ ràng. Văn Hạo Nam này quá tự ngã. Luôn thích lấy mình mình trung tâm, cho rằng những người khác đều nên chủ động nhường đường cho hắn, cho rằng chỉ có hắn mới chính xác.
Văn Hạo Nam nói: Chuyện Phùng Kính Quốc ăn hối lộ trái pháp luật cậu đã biết từ lâu rồi.
Trương Dương lắc đầu nói: Không rõ lắm. Tôi là bí thư thị ủy Tân Hải, chứ không phải là cục trưởng công an Tân Hải, vả lại chuyện của Phùng Kính Quốc thuộc Bắc Cảng quản.Không liên quan gì tới tôi. Anh Hạo Nam, chúng ta hôm nay có phải có chút lạc đề hay không? Vừa rồi rõ ràng đang nói về vấn đề của Đinh Cao Sơn mà.
Văn Hạo Nam gật đầu nói: Cậu có hiểu con người của Tưởng Hồng Cương không? Quan hệ của hắn và Đinh Cao Sơn có phải chỉ giới hạn ở bạn bè hay không?
Nghe Văn Hạo Nam hỏi như vậy, Trương Dương liền minh bạch Văn Hạo Nam tra xét lâu như vậy vẫn không tìm được cửa đột phá, Trương Dương nói: Vấn đề của Tưởng Hồng Cương đã có phía Ủy ban kỷ luật định luận, theo như tôi biết, kết quả hai lần điều tra đều như nhau, hắn chỉ mượn tiền từ chỗ Đinh Cao Sơn, không hề có hành vi nhận hối lộ, có giấy vay nợ mà!
Văn Hạo Nam hỏi ngược lại: Đổi lại là cậu, cảm thấy có thể ư? Vô duyên vô cớ cho người khác mượn nhiều tiền như vậy, chẳng lẽ không mong hồi báo gì ư?
Trương Dương nói: Có thể, trên thế giới này, giữa người và người không chỉ là quan hệ tiền tài. Còn có tình cảm tồn tại, anh nói đúng không?
Văn Hạo Nam nói: Trương Dương. Trên đời này hành vi của bất kỳ ai cũng đều sẽ không thể không có mục đích, bọn họ có động cơ, mỗi người đều sẽ không vô duyên vô cớ trả giá, khi trả giá, bọn họ đã nghĩ tới có một ngày nhận lại hồi báo, cậu nói xem đúng không?
Trương Dương nhíu mày, những lời này của Văn Hạo Nam tràn ngập thành phần ám chỉ, chẳng lẽ hắn là đang châm chọc khiêu khích quan hệ của mình và Văn gia? Cho rằng mình lúc trước cứu chị gái hắn chỉ là vì muốn Văn gia giúp đỡ mình trên sĩ đồ ư? Trương Dương nói: Anh nhìn thế giới quá hiểm ác.
Văn Hạo Nam ý vị thâm trường nói: Không phải tôi nhìn thế giới quá hiểm ác, mà là thế giới này vốn không đơn thuần như vậy. Hắn chậm rãi buông chén trà, ánh mắt nhìn thẳng vào Trương Dương nói: Trương Dương, cậu chẳng lẽ thực sự không biết là Bắc Cảng, Tân Hải đều tồn tại vấn đề rất lớn ư?
Trương Dương nói: Bất kỳ nơi nào cũng tồn tại vấn đề, nhưng cũng không phải là có thể thay đổi trong một ngày.
Văn Hạo Nam cười cười gật đầu, hắn nói khẽ: Tôi đã triển khai điều tra toàn diện tất cả nghiệp của Đinh gia rồi, tin rằng không lâu nữa sẽ có kết quả.
Trương Dương nói: Tôi cũng chúc anh sớm ngày có thể giành được tiến triển.
Văn Hạo Nam đứng lên cáo từ Trương Dương, Trương Dương đứng dậy tiễn, tới trước cửa thì vừa hay gặp Hồ Nhân Như ừa từ Hongkong về. Đoạn thời gian gần đây trọng tâm công tác của cô ta là Hương Giang, không ngờ cô ta đột nhiên đến đây. Trương Dương vừa hay có cớ, không cần phải tiễn Văn Hạo Nam xa.
Trương đại quan nhân mời Hồ Nhân Như vào trong văn phòng.
Hồ Nhân Như cười khanh khách nhìn hắn, lao vào lòng hắn rồi đá cửa phòng lại, dịu dàng nói: Trương Dương, có nhớ em không?
Trương đại quan nhân còn chưa kịp nói chuyện thì đôi môi nóng rực của Hồ Nhân Như đã áp lên môi hắn, Trương Dương nâng mặt Hồ Nhân Như lên nói: Để anh xem em có gầy đi không.
Hồ Nhân Như cười cười đánh một cái vào ngực hắn, ôn nhu nói: Vợ chồng già rồi, còn nói năng buồn nôn như vậy nữa.
Trương đại quan nhân nói: Em tới đây sao không gọi điện thoại cho anh trước?
Hồ Nhân Như nói: Là thế này, sắp mùng một tháng bảy rồi, Hải Lan mấy ngày nữa muốn về trong nước làm tiết mục, Hâm Nhan cũng muốn trở về diễn xuất. Em cũng phải về nhà máy dược Giang Thành xử lý một chút sinh ý, vốn không muốn tới, nhưng đến Giang Thành bỗng nhiên nhớ anh, liền lái xe tới tìm anh, muốn cho anh một sự bất ngờ.
Trương Dương cười nói: Làm gì? Kiểm tra à? Xem anh có giấu nữ nhân trong văn phòng không à?
Hồ Nhân Như nói: Có vậy cũng không chừng, với tính tình của anh thì giấu nữ nhân cũng là rất bình thường.
Trương Dương cười nói: Anh không phải loại người như vậy, em thấy rồi đó, từ trong văn phòng của anh đi ra là nam nhân nhé.
Hồ Nhân Như dịu dàng nói: Trong những năm này nam nhân cũng không thể tin được, nói không chừng khẩu vị của anh đã thay đổi.
Trương đại quan nhân cười ha ha, vươn tay muốn ôm Hồ Nhân Như thì lại bị cô ta né qua.
Hồ Nhân Như sửa sang lại quần áo một chút rồi tới ngồi xuống sô pha đối diện hắn, nói khẽ: Em lần này tới đây là bàn việc công, tập đoàn năng lượng Bắc Cảng công khai đấu thầu quảng cáo và phim quảng bá xí nghiệp, em đại biểu công ty tới đây dự thầu.
Trương Dương nói: Chuyện tốt mà, có cần anh giúp không?
Hồ Nhân Như cười nói: Không liên quan tới anh, anh nhúng tay vào sẽ thành lấy việc công làm việc tư, công ty quảng cáo của bọn em làm ăn rất tốt, danh tiếng trong giới cũng tốt, lão tổng của tập đoàn năng lượng lần trước tới Hongkong đã gặp mặt bọn em, chỉ đại khái nói chuyện một chút, hai bên còn chuẩn bị trình tự đấu thầu chính quy rồi.
Trương Dương nói: Hiện tại đấu thấu có rất nhiều vấn đề, trúng thầu chưa chắc đã là nhà có thực lực nhất.
Hồ Nhân Như nói: Cái này em hiểu, có điều vẫn có rất nhiều đấu thầu công bình, khu bảo lưu thuế nhập khẩu của các anh không phải là rất chính quy ư?
Trương Dương cười nói: Chỗ chúng anh chính là một mảng Niết bàn.
Hồ Nhân Như nhìn hắn một cái rồi nói: Tự biên tự diễn.
Trương Dương nhìn bộ dạng xinh đẹp của Hồ Nhân Như, trong lòng không khỏi xôn xao, Hồ Nhân Như từ ánh mắt nóng rực của nóng rực đã minh bạch tâm tư của hắn, không khỏi oán trách trừng mắt lườm hắn một cái, nói khẽ: Em về khách sạn trước, anh có thời gian thì tới tìm em, buổi trưa cùng nhau đi ăn cơm, em có mốt số chuyện muốn nói với anh.
Trương Dương gật đầu, lúc này Phó Trường Chinh gõ cửa bước vào, hắn lễ phép chào hỏi Hồ Nhân Như, tới bên cạnh Trương Dương rồi nói khẽ: Nguyên Hòa phu nhân đã tới.
Trương Dương nói: Mời cô ta vào.
Hồ Nhân Như nghe nói Trương Dương có việc thì đứng dậy cáo từ.