Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Hoài Minh gật đầu nói: Tỉnh lý trên đưới đều rât rất trọng thị đại hội thể dục thể thao lần này, cậu đã tuyên bố với bên ngoài là muốn đoạn vị trí số một trên cả bảng huy chương vàng và bảng xếp hạng tổng, đã mạnh miệng nói ra ngoài rồi, nếu vạn nhất không thực hiện được, đến lúc đó xem cậu giải quyết như thế nào.

Trương Dương mỉm cười hắc hắc, nói: Chú Tống, cháu hiện tại có năm phần nắm chắc!

Tống Hoài Minh biết thằng ôn này quỷ kế đa đoan, nói không chừng hắn thực sự có gì pháp bảo xuất kì chế thắng nào đó, Tống Hoài Minh vốn đang muốn nói với hắn vài câu, nhưng lời nói đến miệng thì vẫn chỉ dừng ở suy nghĩ, nói khẽ: Có rảnh thì tới Đông Giang một chuyến, tốt nhất dẫn cả Yên Nhiên tới cùng!

Trương Dương nhìn theo bọn Tống Hoài Minh đi xa, vẻ mặt muốn nói lại thôi vừa rồi của Tống Hoài Minh hắn đã nhìn rõ, xem ra vị nhạc phụ này vẫn là có chút không yên tâm đối với mình. Tống Hoài Minh đối phó với cha con Tôn Quốc Chính, toàn bộ hành trình Trương Dương được tự mình chứng kiển, đối với thủ đoạn và thao lược của y cũng có liễu giải sâu sắc hơn, những chuyện trên tình cảm của mình rất khó giấu được vị nhạc phụ tinh minh này. Trương Dương đoán rằng, sớm muộn gì nhạc phụ đại nhân cũng sẽ cho mình một bài học, một bài học sâu sắc.

Buổi chiều Hôm ấy Trương Dương và Sở Yên Nhiên cùng nhau tới nội thành thành phố Tĩnh An thăm tiểu Trang, Sở Yên Nhiên còn đặc biệt cho tiểu Trang một ngàn đồng làm phí dinh dưỡng.

Quay về ngồi trên chiếc xe jeep đầy hồi ức của bọn họ, Sở Yên Nhiên tựa vào vai Trương Dương, nói khẽ: Lần này trở về, em phát hiện rất nhiều chuyện không giống như em tưởng tượng.

Trương Dương cười nói: Anh vẫn như vậy.

Sở Yên Nhiên lắc đầu: Khác rồi.

Khác thế nào?

Sở Yên Nhiên nói: Trưởng thành rồi, đã biết nghĩ cho người khác.

Trương Dương nói: Thật ra anh vẫn vô tâm vô phế như trước kia thôi!

Sở Yên Nhiên giơ ngón tay trắng nõn thon dài lên, nhìn chiếc nhẫn bằng đồng thau trên ngón tay của cô ta dưới ánh mặt trời, nói khẽ: Em bỗng nhiên rất muốn hủy hôn!

Trương đại quan nhân cầm tay cô ta, kéo cô ta vào trong lòng mình: Hiện tại muốn hủy hôn có phải là đã quá muộn hay không!

Sở Yên Nhiên lắc đầu: Anh không hiểu đâu, em luôn cảm thấy làm người yêu của anh so với làm vợ của anh thì vui hơn rất nhiều.

Tim Trương đại quan nhân không khỏi đập mạnh hơn, thông minh như Sở Yên Nhiên, không thể không hiểu rõ thế giới tình cảm đầy sắc thái của hắn, thật ra chuyện kết hôn này, ngay cả chính hắn cũng chưa hề cân nhắc kỹ.

Sở Yên Nhiên nhắm mắt lại, nói khẽ: Em hiện tại là vợ chưa cưới của anh, anh đối với em tốt như vậy, thậm chí so với trước đây còn tốt hơn, quá không chân thật, nếu có một ngày em thật sự trở thành vợ của anh, anh có thể vẫn đối đãi với em như vậy hay không?

Vẫn! Trương đại quan nhân nói như chém đinh chặt sắt.

Sở Yên Nhiên nói: Thật ra sau khi chúng ta chia tay,em có nghĩ tới bắt đầu lại từ đầu, đàn ông ưu tú hơn anh trên đời vẫn còn rất nhiều, em vì sao nhất định cứ phải dính vào anh?



Sau đó...

Sở Yên Nhiên nói: Sau đó em phát hiện mình căn bản chính là một bi kịch.

Bi kịch gì?

Bị lá che không thấy được mặt trời!

Trương Dương bật cười bật cười: Đó là bởi vì anh quá xuất sắc!

Sở Yên Nhiên trừng mắt lườm hắn một cái, nói: Có một điểm anh không thay đổi, da mặt vẫn dày như trước kia.

Trương Dương nói: Quan Chỉ Tình có câu nói không sai!

Câu nào?

Kỳ thật trong lòng chúng ta vẫn luôn có đối phương.

Sở Yên Nhiên nói: Cô ta cũng rất chịu khó nói đỡ cho anh, sau khi em về, em sẽ hỏi cô ta, rốt cuộc là cô ta đã nhận hối lộ gì của anh.

Trương Dương giật nảy mình: Em vẫn muốn về ư?

Sở Yên Nhiên nói: Bà ngoại không quay về, tập đoàn có nhiều chuyện như vậy chẳng lẽ vứt ở đó không quan tâm? Tập đoàn tài chính Benin là tâm huyết của bà ngoại, không thể để mất trong tay em được.

Trương Dương gật gật đầu, có chút không nỡ, nói: Chúng ta không thể cứ mãi mỗi người một nơi được?

Sở Yên Nhiên cắn cắn môi, cười nói: Vậy cũng tốt mà, mỗi người một nơi thì anh mới nhớ em, nếu mỗi ngày đều gặp mặt, nói không chừng anh đã sớm chán em rồi.

Trương Dương nói: Không đâu, anh mỗi ngày gặp em đều cảm thấy rất mới mẻ. Hay là, em dứt khoát di chuyển tổng bộ tập đoàn Benin về trong nước đi, hiện tại kinh tế trong nước phát triển nhanh chóng như vậy, tập đoàn tài chính của bọn em hình như lực độ đầu tư trong nước không lớn, trăm ngàn lần đừng để vuột mất cơ hội.

Sở Yên Nhiên nói: Tôi cũng dã nghĩ tới đầu tư ở trong nước, có điều tập đoàn tài chính Benin là hình thức đầu tư cổ phần, tuy rằng bọn em là phía cổ phần khống chế cổ phần khống chế tuyệt đối, nhưng có một số quyết định vẫn phải trưng cầu sự đồng ý của thành viên hội động quản trị công ty, phát triển kinh tế trong nước nhìn về lâu về dài thì đi theo hướng tốt, nhưng chắc không phải là thời cơ tốt nhất để bọn em đầu tư.

Trương Dương nói: Thế nghĩ là sao?



Sở Yên Nhiên nói: Sang năm là năm 97 rồi, có lẽ có thể sẽ có một số biến hóa vận mệnh kinh tế.

Trương Dương có chút khó hiểu nói: Trên Chính trị có chút biến hóa thì anh tin, nhưng trên kinh tế chắc không ảnh hưởng nhiều lắm đâu, dù sao chế độ cũng không thay đổi... vẫn như cũ mà.

Sở Yên Nhiên cười nói: Chưa chắc chỉ là Hongkong, mà là cả châu Á, rất nhiều những thứ trên kinh tế học anh không hiểu đâu.

Nếu không hiểu thì Trương đại quan nhân cũng không hỏi kỹ, Sở Yên Nhiên vỗ mu bàn tay hắn, nói: Cái vali mà anh đưa em em đã mang về rồi, bên trong có rất nhiều kim cương.

Trương Dương cười nói: Chọn viên lớn nhất để sau này làm nhẫn đính hôn cho em!

Sở Yên Nhiên nói: Tiền tài bất nghĩa em không cần, hiện tại em đặt ở trong két bảo hiểm, anh chừng nào thì cần?

Hai ta việc gì phải phân rõ như vậy, của anh chính là của em, em cứ bảo quản đi! Trương đại quan nhân đối với khái niệm tiền tài trước giờ đều nhìn rất nhạt.

Sở Yên Nhiên gật đầu, mấy ngày nay đã trải qua nhiều chuyện như vậy, Trương Dương và cô ta bỗng nhiên một lần nữa thân thiết lại, nắm tay Trương Dương, loại cảm giác ấm áp từ tận đáy lòng này không lừa được mình.

Sở Yên Nhiên đang định lên tiếng thì di động của cô ta bỗng nhiên đổ chuông, cô ta cười cười với Trương Dương, ra dấu im lặng, cầm lấy cầm lấy, là từ Mỹ gọi tới, tiếng Anh của Sở Yên Nhiên rất thuần thục, đây là điều mà Trương đại quan nhân theo không kịp, ta hắn nghe cũng chỉ hiểu được có mấy từ đơn, cảm giác học tiếng Anh so với luyện võ công còn khó hơn.

Sở Yên Nhiên nói chuyện chừng mười lăm phút đồng hồ thì dập máy, cô ta thở dài nói: Xem ra ngày về của em đã tới rồi.

Trương Dương nói: Sao?

Sở Yên Nhiên nói: Một công tư nhà đất mà bọn em đầu tư đã đóng cửa, em phải về Mỹ cố gắng vãn hồi một số tổn thất.

Trương Dương quan tâm nói: Tổn thất có lớn không?

Sở Yên Nhiên nói: Khả năng xấu nhất chính là bọn em phải tiếp quản một tiểu đảo chưa hoàn thành khai phá ở nam Thái Bình Dương, anh yên tâm, sẽ không ảnh hưởng đến sự vận doanh của công ty đâu.

Sở Yên Nhiên trên tình cảm càng lúc càng nhiều biểu hiện ra sự lý trí, cô ta thử tìm hiểu lại Trương Dương từ đầu, cô ta bắt đầu phát hiện, tình cảm giữa hai người càng đơn giản càng thuần túy thì ngược lại càng dễ dàng xử lý, từ khi bắt đầu quen Trương Dương, tình cảm của cô ta đối với hắn rất là đơn thuần, xen lẫn quá nhiều nhân tố, quá nhiều suy nghĩ, chỉ biết gia tăng sự phức tạp cho mình. Đối với hôn nhân, trong lòng Sở Yên Nhiên lần đầu tiên sinh ra suy nghĩ cứ để thuận theo tự nhiên. Nếu không thể được thì cũng chỉ có thể lựa chọn tiếp tục yêu, yêu như thế nào ư?! Yêu đơn giản thôi!


Trên đường Trương đại quan nhân trở về Nam Tích cũng đang lo suy nghĩ tới vấn đề hôn nhân, hắn đã hai mươi tư tuổi rồi, hôn nhân là chuyện mà hắn sớm muộn gì cũng phải đối mặt, tuy rằng hắn rất muốn cưới tất cả đều người yêu, cùng ngủ trên giường to, thuận lợi mọi bề, nhưng xã hội hiện thực tuyệt đối không chấp nhận được hôn nhân quan như hắn, kết hôn với Sở Yên Nhiên, có phải sẽ cắt đứt tình cảm của những người khác hay không? Trương đại quan nhân bắt đầu nghĩ lại mình, hắn không biết mình nên lựa chọn hôn nhân quan như thế nào, đạo đức quan mà hắn từ Đại Tùy mang tới thủy chung không thể nào dung nhập với xã hội hiện đại, hắn rất rối, tuy rằng Sở Yên Nhiên không bức hắn làm chuyện gì, mà thông minh lựa chọn bảo trì khoảng cách nhất định với hắn, cho hắn không gian nhất định. Nhưng Trương đại quan nhân vẫn thấy vấn đề của mình rất phiền toái, hắn cũng muốn đối mặt với tình cảm thật đơn giản, nhưng hắn đối với mỗi người đều rất thật lòng, mỗi người đều rất đơn giản, nhưng tập hợp lại một chỗ thì phức tạp vô cùng.


Trương đại quan nhân rất khốn nhiễu, hắn cũng nhận thức được rõ ràng rằng, tất cả sự khốn nhiễu hôm nay đều là do mình tạo thành.Nhưng loại khốn nhiễu này hắn lại không thể nào nói với ai được, hắn cũng không thể nói với Sở Yên Nhiên rằng mình là từ Đại Tùy tới đây, ở thời đại của bọn họ, một vợ nhiều chồng là chuyện rất bình thường, tài tuấn trẻ tuổi ưu tú như hắn, không tam thê tứ thiếp, thì ra khỏi cửa ngại chả dám chào hỏi người ta.


May mà trước mắt quan hệ của hắn và Sở Yên Nhiên đã bình thường trở lại, hai người vẫn yêu nhau, vẫn quan tâm tới đối phương, có điều giữa bọn họ lại có thêm một phần lý trí, Trương Dương sợ lại xúc phạm tới Sở Yên Nhiên, Sở Yên Nhiên cũng rất cẩn thận bảo vệ mình để tránh lại bị thương tổn, Trương Dương cho rằng, vấn đề giữa bọn họ không thể giải quyết trên căn bản được, có một số việc thủy chung là muốn tránh cũng không được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK