Trương Dương nói: Cô không trở lại kinh thành à?
Hồng Thi Kiều gật đầu.
Trương Dương nói: Không chuẩn bị về ư?
Hồng Thi Kiều lại gật đầu.
Trương Dương cười nói: Tôi nhớ rõ cô lúc trước nói nhiều lắm sao đột nhiên biến thành câm điếc vậy?
Trương Dương càng biểu hiện ra vẻ rộng lượng như vậy thì Hồng Thi Kiều ngược lại càng bị dày vò không chịu nổi, cô ta thở dài nói: Bí thư Trương, anh đừng giày vò tôi nữa, tôi thực sự sai rồi, lần trước tôi không nên hại anh...
Trương Dương ra hiệu ngăn cô ta nói tiếp: Chuyện đã qua rồi thì đừng nhắc lại nữa, dẫu sao thì cũng không tạo thành ảnh hưởng gì.
Mắt Hồng Thi Kiều đỏ lên: Nhưng... Lương tâm tôi cắn rứt lắm.
Trương Dương cười nói: Tôi sở dĩ gọi cô ra đây ăn cơm cũng không phải là muốn hỏi gì, chỉ muốn nói với cô một câu, chuyện đã qua rồi, mọi người vẫn là bạn, dẫu sao cũng không thể tránh mắt nhau cả đời được.
Hồng Thi Kiều nước mắt lưng tròng nhìn Trương Dương: Thật ư? Anh thực sự vẫn cọi tôi là bạn ư?
Trương Dương nói: Tôi sẽ không bởi vì một chuyện nhỏ mà phủ định toàn bộ một người, con người ta làm mỗi chyện đều có mục đích và động cơ của mình, cô cũng không ngoại lệ.
Hồng Thi Kiều cắn cắn môi nói: Cô tôi đối với tôi trước giờ luôn rất tót, tôi có thể có hôm nay tất cả là nhờ có cô ấy chiếu cố.
Trương Dương nói: Cô có thể hy sinh vì cô ta cũng là rất khó rồi, từ điểm này cho thấy cô là một người có tình có nghĩa. Hắn rút khăn tay ra đưa cho cô ta.
Hồng Thi Kiều nhận lấy khăn tay mà Trương Dương đưa, lau nước mắt rồi nói: Tôi không tốt, tôi không tốt chút nào, tôi lấy oán trả ơn, lúc trước ở kinh thành anh giúp tôi như vậy, nhưng tôi vẫn làm ra chuyện có lỗi với anh.
Trương Dương cười nói: Người ta sống trên đời không ngừng phải đối diện với lựa chọn, có một ngày cô có thể gặp một nan đề, tôi và cô cô đều ngã xuống nước, cô sẽ cứu ai?
Hồng Thi Kiều nói: Tôi không cứu ai cả.
Câu trả lời của cô ta khiến Trương đại quan nhân ngây ngẩn cả người.
Hồng Thi Kiều lập tức nói: Tôi không biết bơi! Tôi nếu nhảy xuống cứu người thì chắc khác nào từ bỏ luôn cả tính mạng. Không biết vì sao, cô ta nói tới đây thì không nhịn được liền bật cười, Trương Dương cũng cười.
Hồng Thi Kiều cười xong, lại rơi nước mắt: Bí thư Trương tôi tôi cảm thấy có lỗi với ngài!
Trương Dương nói: Đừng nói nữa việc này việc này dừng ở đây, về sau chúng ta vẫn là bạn.
Hồng Thi Kiều nói: Còn có thể là bạn ư?
Trương Dương gật đầu, đang định lên tiếng thì bỗng nhiên lưu ý thấy xa xa có người đang nhìn mình, Trương Dương ngẩng đầu nhìn lại, nhận ra đó là phó tổng tập đoàn Hoa Quang Tiêu Mân Hồng, Tiêu Mân Hồng đang cùng một vị mỹ phụ trung niên đi vào khách sạn Lục Bảo, nhìn thấy Trương Dương, cô ta cười cười, nói với mỹ phụ bên cạnh một tiếng rồi chậm rãi đi tới trước mặt Trương Dương, mỉm cười nói: Bí thư Trương, khéo vậy?
Trương Dương cười cười đứng lên nói: Không khéo, tôi đến thị ủy làm việc, gặp bằng hữu, cùng nhau tới đây ăn bữa cơm.
Tiêu Mân Hồng nhìn Hồng Thi Kiều một cái, Hồng Thi Kiều nhìn thấy Tiêu Mân Hồng, có chút kinh hoàng, cô ta cầm túi lên cáo từ: Bí thư Trương, tôi còn có chuyện, đi trước đây!
Trương Dương nói: Cô còn chưa ăn cơm mà!
Nhưng Hồng Thi Kiều hiển nhiên không có ý tiếp tục ở lại, xua tay rồi vội vàng rời khỏi lục bảo.
Trương Dương có chút kỳ quái nhìn cô ta, quay sang Tiêu Mân Hồng, Tiêu Mân Hồng áy náy nói áy náy nói: Xem ra tôi đã quấy rầy nhã hứng của các anh rồi.
Lúc này nhân viên phục vụ đem đồ ăn lên, Trương Dương cười nói: Cô dọa người ăn cơm cùng tôi chạy rồi, giờ thì cô phải tiếp tôi ăn cơm!
Tiêu Mân Hồng sóng mắt quyến rũ liếc Trương Dương, cười nói: Rất vinh hạnh, nhưng tôi có phải hiềm cái tội chim khách cướp tổ không?
Trương Dương và cô ta cùng nhau bật cười, Trương Dương nhìn nhìn mỹ phụ trung niên ở xa xa, nói: Gọi bạn cô tới ăn cùng đi!
Tiêu Mân Hồng lắc đầu: Không cần, cô ta là bà chủ Tề Mỹ Châu của Lục Bảo, là một người bạn của tôi.
Từ xa Tề Mỹ Chậu gật đầu chào Trương Dương, cô ta không có ý tới quấy rầy bọn họ, xoay người đi.
Tiêu Mân Hồng ngồi xuống vị trí vừa rồi của Hồng Thi Kiều, vẫy vẫy tay với phục vụ sinh, bảo hắn lấy một bình rượu ngũ lương.
Trương Dương nói: Tôi buổi chiều còn phải làm việc, rượu này không thể!
Tiêu Mân Hồng nói: Ai chẳng biết bí thư Trương tửu lượng như biển, uống chút rượu căn bản sẽ không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì tới anh.
Trương Dương cười nói: Trên quan trường thì đành chịu thôi, để người ta ngửi thấy mùi rượu thì sẽ có ảnh hưởng không tốt.
Tiêu Mân Hồng thấy hắn kiên trì thì vì thế lại bảo nhân viên phục vụ đi pha một bình trà Long Tĩnh.
Không bao lâu nhân viên phục vụ đưa trà tới, lại có thêm mấy món ăn, một món tôm Long Tĩnh và một món cua biển hấp.
Trương Dương nói: Lãng phí quá! Không cần thêm đồ ăn dâu, đủ ăn là được rồi.
Tiêu Mân Hồng nói: Nhất định là ý của bà chủ Tề, bỏ đi, người ta có lòng tốt mà.
Trương Dương nhớ tới vẻ mặt khủng hoảng lúc vừa rồi nhìn thấy Tiêu Mân Hồng của Hồng Thi Kiều, ngay cả cơm cũng chưa ăn đã bỏ chạy, có chút nghi hoặc nói: Cô quen cô gái đó à?
Tiêu Mân Hồng lắc đầu nói: Tôi đang định bảo anh giới thiệu cho tôi đây, con gái nhà ai mà xinh thế, là bạn anh thật à?
Trương Dương nhìn thấy vẻ mặt ý vị sâu xa của Tiêu Mân Hồng thì lập tức giải thích: Thật đó, cô đừng có nghĩ lung tung.
Tiêu Mân Hồng cười nói: Không nghĩ lung tung, người làm lãnh đạo các anh, cho dù là muốn làm chút chuyện xấu thì cũng không thể quang minh chính đại dẫn đi khắp nơi được, khẳng định là phải lúi húi sau lưng người ta đúng không? Bí thư Trương nếu đã dám dẫn cô ta tới đối diện thị ủy ăn cơm liền chứng tỏ ngài ngồi thẳng đi thẳng, tôi nhìn ra rồi, hai người là bạn bè bình thường.”
Trương Dương phát hiện đầu óc của Tiêu Mân Hồng không phải là chỉ thông minh bình thường, giao tiếp với loại nữ nhân này nhất định phải cẩn thận, hắn cười ha ha, nói: Cậu nói vậy chẳng phải càng chứng tỏ rồi giấu đầu lòi đuôi ư?
Tiêu Mân Hồng nói: Có điều,người làm lãnh đạo như anh trong vấn đề quan hệ nam nữ phải thật cẩn thận, hồng nhan có đẹp đến mấy cũng không quan trọng bằng quyền lực, anh nói xem có đúng không?
Trương Dương cười nói: Tiêu tiểu thư nói chuyện thật sự là nhất châm kiến huyết.
Tiêu Mân Hồng mỉm cười: Bí thư Trương, tôi nghe nói chuyện khu bảo lưu thuế nhập khẩu của Tân Hải đã được phê chuẩn rồi.
Trương Dương gật đầu nói: Chuyện này toàn bộ Bắc Cảng đều biết.
Tiêu Mân Hồng nói: Bí thư Trương là đang nói tin tức của tôi bế tắc ư?
Trương Dương cười nói: Cô khẳng định đã biết từ lâu rồi, đúng không? Tiêu tiểu thư có hứng thú ới Tân Hải đầu tư hay không? Nếu có ý muốn đầu tư thì tôi nhất định sẽ hoan nghênh cả hai tay.
Tiêu Mân Hồng nói: Bí thư Trương, tôi không biết phạm vi cụ thể của khu bảo lưu thuế nhập khẩu là thế nào, có điều tập đoàn Hoa Quang chúng tôi lúc trước ở Tân Hải cũng mua một khối đất!
Trương Dương hơi ngẩn ra: Hoa Quang có đất ở Tân Hải ư?
Tiêu Mân Hồng gật đầu nói: Về phía bắc cảng Phước Long hai km, năm trăm mẫu bãi bùn, năm năm trước đã thuê rồi, nếu khu bảo lưu thuế nhập khẩu vừa hay vòng vào khu đất đó của chúng tôi, có phải là giá của khu đất này tăng cao ư?
Trương Dương nói: Đợi đã, cô nói gì? Các cô ở năm trăm mẫu bãi bùn ở phía bắc cảng Phước Long ư?
Tiêu Mân Hồng cười nói: Ngài vẫn chưa tin à, ngài là ân nhân cứu mạng của tôi, tôi lừa ai chứ không lừa ngài đâu.
Trương Dương nâng chung trà lên uống một hớp lớn: Năm năm trước, năm năm trước đã thuê rồi, từ năm năm trước các cô đã biết sẽ có chuyện khu bảo lưu thuế nhập khẩu ư?
Tiêu Mân Hồng: cười nói: Ai mà có bản sự tiên tri như vậy! Lúc trước ở Tân Hải thuê khối đất đó là muốn làm khai phá du lịch, tốc độ phát triển của kinh tế Tân Hải so với dự đoán của chúng tôi thì chậm hơn nhiều, cho nên thời cơ đầu tư vẫn chưa chín mùi, hiện tại thì tốt rồi, bí thư Trương vừa tới, khu bảo lưu thuế nhập khẩu được phê duyệt, không khéo qua vài ngày nữa chuyện bỏ huyện lập thành phố cũng có thể được quyết định, đến lúc đó giá trị của khu đất của chúng tôi không muốn lên như diều gặp gió cũng không được.
Trương Dương không khỏi nhíu mày, chắc sẽ không nói dối, căn cứ vào tình huống mà cô ta miêu tả, khu đất này của Hoa Quang tám chín phần mười sẽ nằm trong phạm vi quy hoạch của khu bảo lưu thuế nhập khẩu, cái này coi bộ có chút phiền toái rồi, nếu bọn họ muốn nhân cơ hội lên giá chẳng phải là sẽ mất không một khoản tiền ư.
Tiêu Mân Hồng tựa hồ đoán được suy nghĩ của Trương Dương, cô ta cười nói: Bí thư Trương, ngài đừng lo lắng, chúng tôi sẽ không nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của đâu, khu đất đó là hạng mục do tôi toàn quyền phụ trách, chỉ bằng vào quan hệ của chúng ta, ngài cho dù muốn thu hồi không ràng buộc thì tôi cũng sẽ ủng hộ.