Lệ Phù nói: Em và Bối Bối sẽ tới gần đó tiếp ứng cho anh. Đừng khinh địch, cũng đừng gián đoạn liên lạc.
Trương Dương nói: Không phải là đi ăn bữa cơm ư? Có gì mà mạo hiểm?
Lệ Phù nói: Nguyên Hòa Hạnh Tử rốt cuộc là địch hay là bạn thì vẫn rất khó phân rõ. Chuyện xảy ra Đêm qua cô ta cũng không thể hoàn toàn bài trừ hiềm nghi.
Trương Dương nói: Yên tâm đi. anh sẽ cẩn thận hơn.
Lệ Phù nói: Anh nhất định phải nhớ kỹ, dựa theo chỉ thị của em mà hành động, không thể manh động.
Trương đại quan nhân cười nói: Được, nghe lời em.
Năm giờ chiều, Nguyên Hòa Hạnh Tử lái một chiếc Bentley màu đen tới đón Trương Dương, bởi vì là tham dự tiệc tối chính thức, Trương đại quan nhân đành mặc âu phục, không thể không thừa nhận dáng người của thằng ôn này là nhất lưu, mặc âu phục trông rất độ, khí vũ hiên ngang.
Nguyên Hòa Hạnh Tử mặc lễ phục dạ hội màu đỏ thẩm, bên ngoài khoác áo lông cừu màu đen, cao quý mà không mất đi vẻ quyến rũ.
Trương Dương ngồi xuống bên cạnh cô ta, dùng truyền âm nhập mật nói: Em đẹp quá.
Mặt Nguyên Hòa Hạnh Tử ửng đỏ, cô ta không biết Trương Dương dùng tới công phu truyền âm nhập mật, cho rằng lái xe cũng có thể nghe thấy, ôn nhu nói: Tiệc tối Tối nay sẽ có không ít nhân vật nổi tiếng của xã hội Nhật Bản tới. Cô ta tạm dừng một chút rồi lại nói: Là Tỉnh Thượng quân muốn tôi mời anh tới.
Trương Dương cười nói: Nếu hắn mời tôi thì tôi nhất định không đi, cũng chỉ cô mới có mặt mũi này.
Lông mi dài của Nguyên Hòa Hạnh Tử rủ xuống, nói khẽ: Tối nay Sơn Dã Nhã Mĩ cũng ở đó.
Trương Dương không biết mục đích cô ta nhắc tới Sơn Dã Nhã Mĩ rốt cuộc là gì, mỉm cười nói: Cô ta rất quan trọng ư?
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Tỉnh Thượng quân muốn điều tiết quan hệ giữa anh và Liễu Sinh tiên sinh, Liễu Sinh Thuần Nhất Lang tuy rằng thua trong tay anh, nhưng hắn là người chịu chơi thì chịu thua, rất tôn sùng anh.
Trương Dương cười nói: Oan gia nên giải không nên kết, hắn nếu không ngại thì tôi đương nhiên sẽ không chấp nhặt với hắn.
Trấn Lâm Thang ở tây nam Đông Giang, bởi vì địa phương trải rộng suối nước nóng, chất nước tuyệt hảo, cho nên trở thành nơi nghỉ ngơi nổi danh nhất vùng. Trương Dương dã từng tới nơi này một lần, bên này không hề thiếu nơi nghỉ dưỡng, sau khi tiến vào những năm chín mươi, mới dần dần thương nghiệp hóa, cho phép tư nhân vào đầu tư.
Thương nhân Nhật Bản rất yêu thích đầu tư vào phương diện này, thôn suối nước nóng Hòa Phong chính là một hạng mục vốn riêng của Nhật Bản, nghe nói ngạch đầu tư và quy mô xây dựng đều là lớn nhất Lâm Thang từ trước tới nay, trước mắt vẫn chưa chính thức kinh doanh.
Trương đại quan nhân rất ít nói chuyện, sự trầm mặc của cô ta rất nhanh liền khiến Trương đại quan nhân cũng mất đi hứng thú nói chuyện, trên đường không khéo lại gặp kẹt xe, khi tới suối nước nóng Hòa Phong thì đã gần bảy giờ tối.
Lái xe đưa thiệp mời, cửa lớn chậm rãi mở ra, trên bãi đỗ xe đã đỗ rất nhiều xe. Trương đại quan nhân đưa mắt nhìn, hiện trường lấy ô tô Nhật Bản làm chủ, quả nhiên là tụ hội của người Nhật Bản.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Chúng ta vào đi thôi.
Trương đại quan nhân hơi hơi nhấc tay lên, Nguyên Hòa Hạnh Tử lần này không hề do dự, rất phối hợp khoác tay hắn, hai người cùng nhau tới trước cửa thính yến hội.
Bên tai truyền đến giọng nói của Lệ Phù: Hưởng thụ của anh của anh đi.
Từ bãi đỗ xe tới thính yến hội còn đặc biệt trải thảm đỏ, thể hiện ra sự long trọng của lần này lần này.
Trương đại quan nhân không phải lần đầu tiên đi trên thảm đỏ, nhưng có thể đi trên thảm đỏ của người Nhật Bản thì vẫn là lần đầu tiên.
Có một loại nhân sinh chính là có bản sự hấp dẫn sự chú ý của người khác, Trương Dương và Nguyên Hòa Hạnh Tử vừa hay thuộc loại này, hai người vừa xuất hiện liền hấp dẫn sự chú ý của thân phận ở hiện trường, đương nhiên mỹ nhân nam mỹ nhân là một, thân phận của hai người là một mặt khác, Nguyên Hòa Hạnh Tử là tổng tài của tập đoàn Nguyên Hòa, từ sau khi Nguyên Hòa Chân Dương chết, cô ta liền bắt đầu chấp chưởng đại quyền của gia tộc Nguyên Hòa, có thể nói là một trong những nữ nhân có quyền thế nhất trong thương giới Nhật Bản. Mà Trương Dương tuy rằng không phải là quan to của phía Trung, nhưng trong những người Nhật Bản sống ở Trung Quốc thì danh khí của thằng ôn này không nhỏ, đầu tiên là núi Thanh Đài, sau đó lại là hồ Thu Hà, võ sĩ Nhật Bản chết trong tay hắn đã vượt quá hai mươi người.
Trong những người Nhật Bản có mặt ở đây có không ít người thù hằn Trương Dương, nhìn thấy Trương Dương cùng Nguyên Hòa Hạnh Tử xuất hiện ở hiện trường tiệc tối, không ít người đều trợn mắt há hốc miệng, Nguyên Hòa Hạnh Tử ở goá mấy năm nay, chưa bao giờ từng nghe nói cô ta phát sinh tình cảm với bất kỳ nam nhân nào, nhìn thấy cô ta khoác tay Trương Dương, vẻ mặt thản nhiên, không có một chút không được tự nhiên nào.
Nữ chủ nhân của Yến hội đứng ở lối vào nghênh đón, đây là lần thứ hai Trương đại quan nhân nhìn thấy Sơn Dã Nhã Mĩ, nhớ ngày đó võ công của Sơn Dã Nhã Mĩ vẫn để lại ấn tượng nhất định cho hắn, tối nay, Sơn Dã Nhã Mĩ mặc một thân lễ phục dạ hội màu đen, da thịt của cô ta thường ngày đã rất tắng, giờ mặc lễ phục dạ hội mà đen càng làm da thịt cô ta nổi bật hơn, dung mạo của Sơn Dã Nhã Mĩ không kinh diễm, thậm chí còn hơi nhợt nhạt, có điều môi cô ta thực sự rất đỏ, giống như là lửa cháy, khiến khuôn mặt của cô ta lập tức trở nên sinh động lên.
Sơn Dã Nhã Mĩ mỉm cười đi tới chào hỏi Nguyên Hòa Hạnh Tử: Phu nhân đã tới.
Nguyên Hòa Hạnh Tử cười nói: Nhận được lời mời đầy thịnh tình của Sơn Dã tiểu thư, tôi tất nhiên phải tới. Cô ta giới thiệu Trương Dương ở bên cạnh với Sơn Dã Nhã Mĩ: Vị này là Trương Dương, bằng hữu của tôi.
Sơn Dã Nhã Mĩ vươn tay ra, Trương đại quan nhân cũng học đòi văn vẻ hôn tay, Mỉm cười nói: Rất vinh hạnh được làm quen với Sơn Dã tiểu thư!
Sơn Dã Nhã Mĩ cười nói: Đã sớm nghe nói tới đại danh của Trương tiên sinh, hôm nay có thể gặp mặt, quả nhiên danh bất hư truyền.
Lúc này một gã nam tử đi tới, nam tử này thân hình cao lớn, tướng mạo cũng rất anh tuấn, tóc dài xõa ngang vang, trong mỗi cái nhấc tay đều lộ ra khí chất quý tộc cao ngạo. Hắn cười cười tiếp đón Nguyên Hòa Hạnh Tử: Phu nhân đã tới.
Nguyên Hòa Hạnh Tử gật đầu, không hề nói nhiều với nam tử đó, cùng Trương Dương đi vào trong.
Trương Dương nói: Cô biết hắn à?
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Hắn tên là Nguyên Hòa Anh Minh, từ đạo lý thì hắn phải gọi tôi là bà.
Trương đại quan nhân đoán Nguyên Hòa Anh Minh là cháu của Nguyên Hòa Chân Dương, nếu như từ tầng quan hệ này, hắn quả thực phải gọi Nguyên Hòa Hạnh Tử là bà.
Trương Dương từ trong khay bồi bàn đưa tới cầm hai ly rượu vang, đưa một ly cho Nguyên Hòa Hạnh Tử, nói khẽ: Thoạt nhìn thì hắn không tôn kính cô lắm.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Chuyện nội bộ của nhà Nguyên Hòa không phiền anh hỏi đến. Cô ta nhìn thấy vợ chồng Tỉnh Thượng Tĩnh, nói một tiếng với Trương Dương, hai người cùng nhau tới chỗ vợ chồng bọn họ chào hỏi.
Vợ chồng Tỉnh Thượng Tĩnh xem ra tâm tình rất tốt, không hề bị trận phong ba tối hôm qua làm ảnh hưởng. Khi Tỉnh Thượng Tĩnh dẫn kiến Nguyên Hòa Hạnh Tử với Nhật thương Đông Giang. Mỹ Huệ tử nói: Nhìn thấy hai người đi cùng với nhau, tôi bỗng nhiên sinh ra một loại ảo giác.
Trương Dương cười nói: Ảo giác gì?
Mỹ Huệ tử cười cười, nhấp ngụm rượu, nói: Giống như là lúc chúng ta mới gặp nhau.
Trương Dương lần đầu tiên nhìn thấy Mĩ Huệ Tử là đi cùng Giai Đồng, hắn gật đầu, nhìn Nguyên Hòa Anh Minh xa xa rồi nói: Nguyên Hòa Anh Minh này có quan hệ gì với Sơn Dã Nhã Mĩ?
Mĩ Huệ Tử nói: Người yêu! Nhã Mĩ đã nhận lời cầu hôn của hắn.
Trương đại quan nhân nhíu mày: Không đúng.
Có gì không đúng?
Theo tôi được biết, hôn nhân của An Đạt Văn tan vỡ là có quan hệ trực tiếp tới Sơn Dã Nhã Mĩ, tình cảm của Sơn Dã Nhã Mĩ này thật không chuyên nhất.
Mĩ Huệ Tử mỉm cười nói: Nhân sinh là một quá trình dài dòng, tình cảm trong quá trình này không thể nhất thành bất biến, thật ra tình cảm không chuyên nhất đâu chỉ có một mình cô ta? Khi nói mắt cô ta nhìn Trương Dương, ẩn ý là ở phương diện này anh mới là tấm gương.
Da mặt Trương Dương nóng lên, ngượng ngùng nói: Nhưng có những tình cảm là không thay đổi. Hắn nhớ tới mình và Cố Giai Đồng, sau đó lại nói: Tình cảm của cho và Tỉnh Thượng tiên sinh mới chính là hình mẫu của mọi người.
Mĩ Huệ Tử dịu dàng cười nói: Tôi trong tình cảm vốn không có yêu cầu quá cao, cũng không mong cầu lãng mạn gì, chỉ cầu có thể gần nhau, người Trung Quốc các anh không phải thường nói, bình bình đạm đạm mới là thật, giữa vợ chồng nếu muốn lâu dài, thà tình nguyện bình thản.
Trương đại quan nhân cười nói: Nghe lời nói của cô khiến tôi cảm xúc dâng trào.
Mĩ Huệ Tử nói: Cách sống của tôi không thích hợp với anh, Trương tiên sinh tuyệt đối sẽ không tình nguyện bình thản.
Trương Dương nói: Tỉnh Thượng phu nhân rất hiểu tôi ư?
Mĩ Huệ Tử nói: Sự hiểu biết của tôi về anh đều là thông qua Giai Đồng, trước đây cô ta thường xuyên ở trước mặt tôi nhắc tới anh.
Trương Dương cười cười, không nói gì, uống cạn rượu trong ly.