Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Dương đưa một dòng nội lực vào trong kinh mạch của Văn Linh, nếu Văn Linh đã chủ động đề xuất yêu cầu thì tất nhiên tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội để dò xét bí mật của cô ta. Hắn thản nhiên như không nói: Nghe nói chị chuẩn bị quy y phật môn?

Văn Linh nói: Tôi chỉ là thích sự thanh tịnh của nơi đó, tôi không tin phật!

Trương Dương cười nói: Không tin phật lại suốt ngày lễ Phật.

Văn Linh nói: cậu phế võ công của tôi, cũng chặt đứt trần niệm của tôi luôn.

Chị đang trách tôi?

Văn Linh lắc đầu: Đây là chuyện mà trời cao đã chú định.

Trương Dương nói: Thật ra chị hoàn toàn có thể sống thoải mái hơn một hút.

Văn Linh nói: cậu và tôi khác nhau.

Tôi là người thích ứng trong mọi tình cảnh, không chấp nhất như chị!

Văn Linh lạnh lùng cười nói: Người sống trên đời nếu không có một chút tín niệm thì như vậy có khác gì đã chết.

Trương Dương nói: Có tin linh hồn của người có thể xuyên qua thời không hay không?

Nhìn nhìn vào hai mắt Trương Dương, cô ta gật đầu: Nếu có thể lựa chọn thì tôi sẽ không sinh tồn ở một thế giới như thế này. Cô ta cảm thấy thắt lưng bỗng nhiên đau nhức, thì ra là Trương Dương đã thúc giục nội lực chấn vỡ phụ cốt châm giấu trong cơ thể cô ta. Trương đại quan nhân thông qua một phen tra xét kinh mạch Văn Linh vừa rồi đã xác định võ công của cô ta vẫn chưa khôi phục, mới yên tâm giải trừ phụ cốt châm đã gieo vào trong người cô ta trước đó.

Văn Linh không hề bởi vì hắn giải trừ phụ cốt châm mà lộ ra nửa phần vui mừng, cô ta rút ray về, ánh mắt nhìn tòa trạch viện này rồi nói khẽ: Tiên sinh tuyệt đối không ngờ sau khi ông ta ra đi lại có nhiều phiền toái như vậy.

Trương Dương nói: Tôi hiện tại mới hiểu tiên sinh vì sao muốn đem tòa này trạch viện để lại cho tôi.

Văn Linh nói: ông ta đối với cậu không tồi. Để lại một tòa bảo tàng dưới đất cho cậu.

Trương Dương nói: Tiên sinh đối với tôi quả thực rất tốt. Đúng rồi, chị nói có hai việc, tôi đã giải quyết một việc cho chị rồi, còn việc còn lại là gì?

Văn Linh nói: Văn gia lại gặp phiền toái rồi.

Trương Dương ngạc nhiên nói: Gì cơ?

Văn Linh lúc này mới nói với Trương Dương chuyện của hội từ thiện, Trương Dương nghe xong không khỏi cau mày, xem ra phiền toái của Văn gia thật đúng là không ít.

Văn Linh nói: Võ công của tôi bị cậu phế bỏ rồi, tuy rằng muốn giúp nhưng lòng có thừa mà sức không đủ, cho nên tất cả chỉ có thể nhờ vào cậu.



Trương Dương nói: Chị muốn tôi làm gì?

Văn Linh nói: Diêu Hồng Hi mất tích rồi, Lý Khải Phàm đó thì cũng nhận được tin tức mà đào tẩu. Văn gia muốn thoát khỏi phiền toái thì phải tìm được bọn họ.

Trương Dương nói: Chuyện này thật ra chị nên đi tìm huynh đệ của chị, hắn là cảnh sát, về phương diện tìm người thì có nghề hơn tôi.

Văn Linh nói: Hắn không có bản lĩnh của cậu, hơn nữa người của Văn gia cũng không thích hợp nhúng tay vào chuyện này.

Trương đại quan nhân không khỏi cười khổ, con trai ruột không thích hợp nhúng tay. Bản thân hắn chỉ là con nuôi chẳng lẽ thích hợp hơn ư? Lời tuy rằng là nói như vậy, nhưng chuyện của La Tuệ Ninh thì hắn sẽ không chút do dự đi giúp.

Văn Linh nói: Lý Khải Phàm có thể là không dễ tìm, nhưng tìm Diêu Hồng Hi chắc không khó. Chỉ cần tìm con trai bảo bối Trần An Bang của cô ta, dung Trần An Bang bức cô ta ra nói chuyện chắc không có vấn đề gì.

Trương Dương nói: Chị muốn tôi xuống tay với Trần An Bang ư?

Văn Linh nói: Cụ thể làm như thế nào thì tự cậu nghĩ, thân là con trai, cậu không thể trơ mắt nhìn mẹ nuôi của mình dính vào phiền toái được.

Trương đại quan nhân phát hiện Văn Linh đã thay đổi rất nhiều, cô ta từ khi nào bắt đầu biểu hiện ra sự quan tâm đối với Văn gia như vậy? Trương Dương nói: Có biết nơi này vừa mới phát sinh hung án hay không?

Văn Linh nói: Như thế nào?

Trương đại quan nhân nói: Bốn mạng người ở trước mắt tôi cứ vậy biến mất, hơn nữa tôi không hề phát hiện ra tung tích của hung thủ.

Văn Linh lạnh lùng nói: Võ công rất cao, cậu hoài nghi là tôi làm ư?

Trương đại quan nhân cười cười không nói gì, trước khi gặp mặt Văn Linh. Hắn quả thực có hoài nghi như vậy, nhưng vừa rồi đã tra xét kinh mạch của Văn Linh, hắn đã có thể kết luận võ công của Văn Linh vẫn chưa khôi phục, cho nên hôm nay cô ta đăng môn đến thăm có thể giải thích được.

Văn Linh nói: Chuyện của Hương Sơn biệt viện đã mang đến không ít phiền toái cho Văn gia, bốn người này bị giết, khiến chuyện trở nên càng phức tạp hơn, cậu cho rằng tôi thân là con gái của Văn gia lại chủ động mang tới phiền toái cho gia đình ư!

Trương Dương nói: Lúc trước tôi cũng cho rằng bốn người đó bị giết thì sẽ khiến chuyện trở nên phiền toái hơn, chuyện phát triển phát triển lại không giống như trong tưởng tượng của tôi, bốn người đó vừa chết, khiến sự chú ý của rất nhiều người tập trung tới bản thân việc di dời, có thể người ở sau lưng xách động chuyện này cũng không ngờ lại có sự nghịch chuyển như vậy.

Văn Linh nói: Nói như vậy, bốn người này chết cũng coi như là có chút giá trị.

Cô ta xưa nay vẫn máu lạnh vô tình, Trương đại quan nhân đối với cô ta nói ra như vậy cũng không hề cảm thấy bất ngờ, Trương Dương thở dài nói: Tôi chỉ là không ngờ, trên đời này lại có người ở thể ở dưới mắt tôi làm thành chuyện này.

Văn Linh nói: Nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên, võ công chi đạo vô cùng vô tận, lúc trước tôi còn tưởng rằng mình có thể tung hoành thiên hạ, nhưng không ngờ lại gặp phải cậu. Tạm dừng tạm dừng một chút rồi nói: Nếu cậu không tu luyện đại thừa quyết, cậu không phải là đối thủ của tôi.

Trương đại quan nhân thản nhiên công nhận điều này, hắn cười nói: tôi không bằng chị, tôi cũng không thể lòng không vướng mắc như chị, tạp niệm của tôi quá nhiều, cho nên không thể chuyên tâm vào võ học. Tôi thừa nhận, nếu không phải tôi có được đại thừa quyết trước chị một bước thì tôi chỉ sợ vĩnh viễn không phải là đối thủ của chị.

Văn Linh nói: Chuyện mà số mạng đã chú đinh, đó là duyên phận của cậu, cũng là tạo hóa của cậu.

Trương Dương nói: Có thể hỏi chị một vấn đề hay không, chị trước đây căn bản không hề biết võ, vì sao trong thời gian ngắn ngủn đột nhiên tăng mạnh như vậy?



Văn Linh cười ha ha, cô ta lắc đầu nói: Hà tất phải hỏi, cậu có thể giải thích võ công của mình đến từ đâu không?

Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng ô tô, lông mày Văn Linh khẽ nhướn lên.

Trương Dương đứng dậy đi mở cửa, ngoài cửa có một chiếc Rolls-Royce màu đen đỗ ở đó, Tần Manh Manh mặc âu phục màu sữa xuống ô tô, nhìn thấy Trương Dương ra mởcửa thì cô ta cười cười rồi xoay người nói với hai bảo tiêu đang đi theo: Các anh cứ chờ ở bên ngoài. Tần Manh Manh biết kinh thành là chốn thị phi, đối với cô ta mà nói thì rất nguy hiểm, cho nên cô ta ở phương diện an toàn cũng bỏ không ít công phu. Bình thường cô ta ra vào đều có bảo tiêu đi theo, nhưng nhìn thấy Trương Dương, Tần Manh Manh đáy lòng đáy lòng sinh ra một loại cảm giác an toàn, cô ta tin Trương Dương có năng lực đảm bảo an toàn cho mình.

Đi theo Trương Dương vào trong sân, Tần Manh Manh mới nhìn thấy Văn Linh đã đến đây trước cô ta.

Từ khi Tần Manh Manh trở thành Hà Vũ Mông, vẫn là lần đầu nhìn thấy Văn Linh, Trương Dương thản nhiên như không giới thiệu: Vị này là chị gái nuôi của tôi, Văn Linh. Lại nói với Văn Linh: Đây là Hà Vũ Mông, con gái của Hà Trường An tiên sinh.

Văn Linh đứng dậy gật đầu với Tần Manh Manh: Hạnh ngộ!

Tần Manh Manh lễ phép nói: Chào tiểu thư tiểu thư! Hy vọng sự có mặt của tôi không làm phiền mọi người.

Văn Linh nói: Hai người nói chuyện đi, những gì tôi cần nói đã nói xong rồi. Cô ta nhìn thoáng qua Trương Dương, đầy thâm ý nói: Chuyện tôi nhờ cậu, đừng có quên đó.

Văn Linh đi rồi Tần Manh Manh mới nói: Anh Dương, gần đây có bộ môn đang điều tra chuyện năm đó của cha em, đặc biệt tìm tới em để tìm hiểu chuyện hội từ thiện của Thiên Trì tiên sinh, em lo bọn họ muốn mượn chuyện đó để chế tạo phiền toái.

Trương Dương nói: Đã có phiền toái rồi.

Có chút có chút kinh ngạc anh một tiếng, Trương Dương kể lại chuyện đã xảy ra với cô ta.

Tần Manh Manh nói: Không ngờ chuyện này lại phiền toái như vậy.

Trương Dương nói: Chuyện không phải bởi vì Hà tiên sinh mà có, bọn họ vốn ý là bắt tay vào từ điều tra Hà tiên sinh, nhưng không ngờ điều tra ra vấn đề khác, tổng giám tài vụ của hội từ thiện Lý Khải Phàm tham ô một khoản tài chính lớn, sau khi biết hành vi phạm tội bại lộ thì hắn đã đào tẩu với một khoản tiền lớn.

Tần Manh Manh nói: Chuyện này liệu có Văn phu nhân ảnh hưởng cho Văn phu nhân hay không.

Trương Dương nói: Tất nhiên sẽ có ảnh hưởng, điều tra ngay từ đầu đã có tính hướng vô cùng rõ ràng.

Tần Manh Manh áy náy nói: Xin lỗi.

Trương Dương cười nói: Em vì sao phải xin lỗi.


Tần Manh Manh nói: Bởi vì chuyện của cha em mà đã mang tới cho Văn gia nhiều phiền toái như vậy.


Trương Dương nói: Bất kể có chuyện của Hà tiên sinh hay không thì phiền toái của Văn gia thủy chung sẽ xuất hiện. Hắn nói những lời này không phải để an ủi Tần Manh Manh, lăn lộn trong quan trường nhiều năm như vậy, hắn nhìn chuyện khá là toàn diện, mục đích người khác điều tra Hà Trường An chính là vì mang tới phiền toái cho Văn gia, trên ý nghĩa nào đó thì nếu không phải vì Văn gia thì có lẽ chuyện của Hà Trường An cũng sẽ không bị quan tâm tới vậy. Từ điểm này mà nói thì Hà Trường An chết rồi vẫn không được yên chính là do Văn gia.


Tần Manh Manh nói: Ngày hôm qua em khi nói chuyện điện thoại với tiểu Hoan thì nó nói nhớ anh, còn hỏi anh lúc nào thì tới Mỹ thăm nó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK